“Được.” Giang Minh Thắng cầm ly rượu lên, không uống từng ngụm từng ngụm như trước, mà ngửa đầu rót sạch cả ly vào trong bụng.
Nhân viên pha chế rượu nhận được câu trả lời thì đi ngay.
“Uống rượu đừng uống mạnh như vậy, dễ say” Hướng Thu Vận nói.
Trong tay Giang Minh Thắng cầm ly rượu rỗng, nghe vậy, anh ta quay đầu nhìn cô, đáy mắt dần dâng lên chút ánh sáng.
“Tôi không đủ sức ứng phó một con ma men.” Hướng Thu Vân nói tiếp.
Ánh sáng trong đáy mắt Giang Minh Thắng lập tức biến mất không còn một mảnh: “Hướng Thu Vân, tim cô làm từ đá sao?” “Anh nên hỏi em gái anh, trái tim cô ta làm từ cái gì.” Hướng Thu Vân bưng ly rượu kề sát miệng, rồi lại không uống, mà đặt ly rượu xuống.
Choang!
Giang Minh Thắng ném ly rượu rỗng xuống mặt đất, sau đó đứng dậy, đau khổ nói: “Cô có ý định mưu sát Hàn Yên, em ấy không khởi tố cô, chỉ để cô sống trong tù hai năm mà thôi!” “Biết vì sao không? Bởi vì em ấy xem cô là bạn! Không muốn nửa đời sau của cô bị hủy hoại trong nhà tù!” Hướng Thu Vân tức đến bật cười: “Hai năm tù...!Mà thôi?”
Cô bị Hạ Vũ Hào đánh gãy chân, sau đó ném vào trong tù, trên đùi nhiễm trùng lại còn bị nhóm bạn tù ức hiếp, cô đã mấy lần bước một chân vào cửa tử.
Mới ban đầu cô không sợ những người đó, dám tranh đấu với những người đó bởi vì cô cảm thấy Hạ Vũ Hào hiểu lầm cô, nhưng mà người trong nhà thì không, bố mẹ và anh trai nhất định sẽ đến cứu cô!
Nhưng mà một tháng trôi qua, một năm trôi qua...!Đến một người thăm cô cũng không có, cuối cùng cô đã hết hy vọng, rồi bị những người đó ức hiếp.
Cô bắt đầu giống như những phạm nhân mềm yếu đó, làm việc nói chuyện theo những người cầm đầu.
Mà tất cả những thứ này vào trong miệng Giang Minh
Thắng, thế mà chỉ là hai năm mà thôi? “Chẳng lẽ không phải?” Giang Minh Thắng nhìn vẻ mặt phức tạp của cô, yêu, hận còn có cả chán ghét trộn lẫn vào nhau: “Nếu như Hân Yên khởi tố cô, cả đời này cô chỉ có thể sống trong tù!”
Hướng Thu Vân bưng ly rượu nhấp một ngụm, vẻ mặt sầm xuống nhưng vẫn không nói gì.
Cô vốn không cần phải trải qua mấy năm tù đày này, tất cả đều là em gái anh ta ép buộc cô! Thế mà bây giờ anh ta lại có mặt mũi đến đây chất vấn cô? “Tôi rất hối hận vì trước đây đã để Hân Yên tiếp cận cô!” Giang Minh Thắng nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc ấy đúng là tôi bị mù, thế mà lại yêu cô, còn để một người lương thiện như Hân Yên đi theo làm bạn với một đứa lưu mạnh như cô!” “Nếu không phải do tôi, vốn dĩ em ấy sẽ không phải chịu nỗi đau khổ này! Em ấy nên là một vũ công thiên tài, chứ không phải giống như bây giờ, mỗi ngày phải ngồi ở trên xe lăn!”
Choang!
Hướng Thu Vân ném mạnh ly rượu vẫn còn uống dở về phía Giang Minh Thắng, anh ta nghiêng đầu né tránh, nhưng rượu đổ đầy lên người anh ta, còn ly rượu rơi trên mặt đất vỡ thành vài mảnh.
“Nói đủ chưa?” Hướng Thu Vân lạnh lùng nhìn anh ta: “Giang Minh Thắng, anh dựa vào đâu mà đổ hết những tội lỗi này lên người tôi? Tôi bảo anh theo đuổi tôi? Hay là bảo anh muốn theo đuổi tôi phải đưa em gái anh đến làm bạn với tôi?”
Giang Minh Thắng dùng khăn giấy lau rượu trên quần áo, biểu cảm trên mặt thay đổi, giống như là vỉ pha màu bị vỡ nát.
“Đừng mãi coi bản thân mình thành người bị hại đáng thương” Khuôn mặt của Hướng Thu Vân không có cảm xúc, nói: “Anh hối hận đã để em gái anh làm bạn với tôi, tủi thân cho cô ta, tôi càng hối hối hận đã làm bạn với cô ta, gây ra phiền phức cho cuộc đời sau này của tôi”
Giang Minh Thắng ném miếng khăn giấy ướt nhẹp lên quầy bar, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào cô: “Hướng Thu Vân, cô nói chuyện phải có lương tâm, là cô có lỗi với Hàn Yên, không phải Hân Yên có lỗi với cô! Cô đúng là hư hỏng từ trong xương!” “Nếu cảm thấy tôi hư hỏng từ trong xương, vì sao còn muốn dây dưa với tôi? Cách xa tôi một chút không phải càng tốt sao?” Hướng Thu Vân cảm thấy thật là buồn cười.
Nếu cảm thấy cô không tốt, thì vì sao còn muốn dây dưa không dứt, làm cả hai bên đều không dễ chịu chứ?
Giang Minh Thắng nhìn cô, phẫn nộ, chán ghét và tình yêu quấn chặt trong đáy mắt, nhưng nhất thời anh ta không biết nên trả lời thế nào.
Vì