Ánh mắt Hướng Thu Vân dừng lại trên người anh một chút, anh dừng như đã phát hiện ra được, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Bốn mắt nhìn nhau, lông mày Hạ Vũ Hào nhíu nhẹ lại, Hướng Thu Vân thì không hề thay đổi sắc mặt mà thu mắt lại.
“Làm sao thế?” Thấy cô không cùng đi tiếp, Lục Thanh Sơn quay đầu lại hỏi.
Hướng Thu Vân mấp máy môi dưới, thản nhiên nói: “Không có gì.”
Nói xong cũng đi theo.
Nhậm Gia Hân quét Hướng Thu Vân vài lần, nhảy nhảy mắt: “Sắc mặt cô không được tốt lắm, có phải là bị bệnh rồi không?” “Không có gì, chỉ là đi đường hơi nhiều, có chút mệt”
Đúng lúc gặp cửa thang máy mở ra, Hướng Thu Vân đi vào.
Nhậm Gia Hân vẫy cô lại, vẻ mặt ngơ ngác: “Đây là đi lên mà, cô đi lên làm gì?” “Vừa nãy nhìn lầm, còn tưởng rằng là đi xuống” Hướng Thu Vân có chút không yên lòng, lên tiếng, đi vào thang máy.
Sau khi bốn người đi ra khỏi thang máy, mỗi người đi một ngả, Chung Khánh Hiên và Nhậm Gia Hán trở về công ty luật, còn Hướng Thu Vân thì đi bệnh viện với Lục Thanh Sơn.
Sau khi lên xe, Lục Thanh Sơn nổ máy xe, có ý riêng: “Tôi nghe các đồng nghiệp nói, trên người cô Hướng có không ít bệnh cũ, ngoại trừ không ăn cơm đúng bữa, còn có sinh hoạt ở nơi ẩm ướt một thời gian dài, thật ra cũng ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của cô.
“Hình như Bác sĩ Lục hình như đã cường điệu với tôi rất nhiều lần vấn đề về tâm trạng.
Ánh mắt Hướng Thu Vân hơi chút trống rỗng, nhìn xem ngoài cửa sổ mà nói.
Lục Thanh Sơn chuyển động tay lái, tiến vào làn xe bên trái: “Ngoại thương dễ trị, tâm bệnh khó chữ.” Nếu có tâm sự gì, cô Hướng cứ nói ra đừng ngại.
Không có người nào thích hợp để nói thì cứ viết ra, như thế cũng sẽ khá hơn một chút.
“Cảm ơn đề nghị của bác sĩ Lục.” Hướng Thu Vân vuốt mi tâm đang phát đau, trả lời có hơi hời hợt.
Đổi chỗ ở mới, đêm qua cô đêm qua vẫn luôn không ngủ được, vất vả đến sau nửa đêm mới ngủ thiếp đi, lại liên tục mơ thấy ác mộng như mọi ngày.
Thấy cô không muốn nói chuyện nhiều, Lục Thanh Sơn nhìn về phía trước, chuyên tâm lái xe.
Sau khi hai người đến bệnh viện, Lục Thanh Sơn làm kiểm tra chân toàn diện cho Hướng Thu Vân: “Tình huống cũng không tính là quá tệ, hôm nay tôi châm cứu thêm một lần cho cô, khoảng thời gian này cô chú ý nghỉ ngơi, một tuần sau đến bệnh viện tìm tôi.
Hướng Thu Vân gật đầu một chút, trong đầu lại thoảng xuất hiện dáng vẻ cô gái kia dường như sắp nhào vào lòng Hạ Vũ Hào, cô nhíu mày.
“Lần trước sau khi châm cứu xong thì có cảm giác gì?” Lục Thanh Sơn đâm xong châm, sau đó hỏi.
Hướng Thu Vân: “Bủn rủn bất lực, nhưng mà ngày thứ hai thì đỡ hơn.” “Ừ” Lục Thanh Sơn gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra nhìn một chút: “Một tiếng sau rút châm, tôi đột nhiên có chút việc, đi ra ngoài một lát, sẽ trở về ngay.” “Bác sĩ Lục cứ làm việc đi” Hướng Thu Vân nói.
Lục Thanh Sơn lại dặn dò vài câu rồi mở cửa đi ra.
Anh ta ra ngoài không bao lâu đã có người gõ cửa văn phòng.
Hướng Thu Vân mấp máy môi, nói: “Vào đi Cửa mở ra, một bà cụ tóc trắng xoá rất có khí chất đi đến.
“Bà muốn tìm bác sĩ Lục sao? Anh ấy bây giờ....!Ba chữ ‘không ở đây phải nuốt xuống khi nhìn thấy ông cụ
Hạ phía sau lưng bà cụ.
Bọn họ đến đây, hẳn là đến tìm cô.
Ông cụ Hạ quyền cao chức trọng, Hướng Thu Vân mới chỉ thấy ông ta mấy lần, ấn tượng lại rất sâu sắc: Đó là một ông cụ chỉ nghĩ cho lợi ích cá nhân lại bá đạo ngang ngược, nói một thì không hai, chưa từng cho phép bất kì ai phản bác ông ta.
Ông cụ Hạ mặc đồng phục bệnh nhân, khí sắc cũng không tốt lắm, nhưng dù vậy thì vẫn có khí thế bức người như trước, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Trên đùi châm cứu, không tiện xuống giường, xin Chủ tịch Hạ thứ lỗi.
Những sự vụ lớn nhỏ trong Tập đoàn Hạ Thị thì do Tổng giám đốc Hạ Vũ Hào quản lý, nhưng người khống chế tập đoàn Hạ Thị chân chính vẫn là chủ tịch Hạ.
Ông cụ Hạ đánh giá cô một lượt: “Không phí công vào tù ngồi một chuyển, hiểu chuyện nhiều rồi”
Nghe không ra đến cùng là tán dương vẫn là trào phúng.
Hướng Thu Vân rũ mắt xuống, không nói gì nữa, chỉ là hai tay nắm lại thật chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay có hơi đau.
“Cô đừng khẩn trương, ông cụ nhà tôi chỉ