**********
Chương 210: Xin anh Vũ Hào tha lỗi
Hướng Thu Vân hờ hững nhìn cô ta: “Vậy sao? Vậy chúc mừng cô.”
Nói xong, cô không thèm liếc nhìn Lâm Tuyết Nghi đã vềnh đuôi lên tận trời cao, kéo cánh tay Hạ Vũ Hào nồi: “Chúng ta vào đi thôi, Vũ Hào.
Khi gọi tên Hạ Vũ Hào, cô đã nhìn thoáng qua chỗ
Giang Hân Yên.
Giang Hân Yên đã ngồi lại trên xe lăn, cô ta nhìn thấy sự khiêu khích trắng trợn táo bạo của Hướng Thu Vân, suýt nữa không thể nào giữ được nụ cười trên mặt, “Ừ.
Hạ Vũ Hào lên tiếng, đột nhiên cúi người.
Khi cánh một truyền đến cảm giác ấm nóng, con ngươi Hướng Thu Vân co lại, đổi thay chống trước ngực anh, muốn đẩy anh ra theo bản năng, “Hân Yên và Giang Minh Thắng còn ở bên cạnh.
Hạ Vũ Hào ôm vòng eo cô, kề sát bên tại cô nỉ non, khi nói chuyện cánh môi như cố ý mà vô tình cọ lên tai cô.
Sức lực Hướng Thu Vân đặt tay trước ngực anh yếu đi vài phần, cô hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn thu tay lại, thuận theo tiếp tục ở trong lòng ngực anh.
Có điều vành tai truyền đến cảm giác ấm áp làm cả người cô không thoải mái, cô mất tự nhiên quay đầu đi, làm cho vành tại cách xa mỗi anh ra một chút.
Giọng nói Hạ Vũ Hào rất nhỏ, người bên cạnh không nghe thấy anh nói gì, chỉ nhìn thấy cử chỉ thân mật của anh và Hướng Thu Vân, ý cười trên mặt cũng đậm hơn.
Giang Hân Yên nhìn hành động thân mật tự nhiên của hai người, hơi gục đầu xuống, trong mắt hiện lên chút không cam lòng và lạnh lẽo.
“Khách mời hôm nay không ít, chú Giang và Hân Yên vẫn nên khuyên nhủ bậc bề trên mới vào nhà các người cho thỏa đáng.
Nếu không may thì động chạm đến một hai vị khách quý, chứ mà đắc tội quá nhiều người, chỉ sợ hai nhà họ Lâm, nhà họ Giang các người không thể giải quyết được.
Lời này của Hạ Vũ Hào là nói với ba Giang và cả Giang Hân Yên, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Lâm Tuyết Nghi.
Lâm Tuyết Nghi cúi đầu túm phần váy cưới đã bị xe lăn làm rách, dưới ánh mắt chăm chú lạnh như băng của anh, cả người cô ta nhịn không được mà run rẩy.
“Cảm ơn anh Vũ Hào đã nhắc nhở, những lời mà cô Lâm vừa nói ra, mong anh Vũ Hào tha lỗi cho.” Giang Hân Yên cố sức cong môi, cười nói.
“Hân Yên yên tâm, tôi không thích so đo với tiểu nhân”
Hạ Vũ Hào nói: “Có điều hôm nay là hôn lễ, cô còn gọi là cô Lâm có phải không thích hợp hay không?”
Nụ cười trên mặt Giang Hân Yên đã cứng lại.
“Đi thôi, không phải vừa mới nói mệt mỏi sao?" Hạ Vũ Hào rũ mắt nhìn Hướng Thu Vân, rồi nhéo nhẹ lên vành tai cô, anh dường như không nhìn thấy cô nhíu mày mà ôm eo cô đi vào.
Chờ anh đi rồi, Lâm Tuyết Nghi còn nhổ nước miếng lên mặt đất: “Đắc ý cái rầm, suýt nữa tôi đã giết được người phụ nữ của anh, không phải anh chỉ có thể nhìn tôi gả vào nhà giàu sao! Hừ!”
Các khách mời nhìn về bên đây, có người đồng tình, có người khinh bỉ, cũng có người không vui hoặc là lạnh nhạt.
“Cô Lâm, người đến đây hôm nay không giàu cũng quý, lúc cô nói chuyện làm việc vẫn nên chú ý thì hơn.
Còn nữa, bây giờ vẫn chưa đến lúc cô dâu đi ra.
Phiền cô quay về phòng của cô đi.” Giang Hàn Yên cố hết sức làm dịu giọng, nhỏ nhẹ nói.
“Ta thèm vào!” Lâm Tuyết Nghi trợn trừng mắt, đạp chân lên đùi Giang Hân Yên: “Đứa què đừng quản chuyện của tôi, qua hôm nay tôi chính là bà ngoại của cô, mẹ kiếp, không tới lượt cô quản tôi!” “Nghe vậy, có mấy khách mời cao giọng nói...!“Bà cụ Lâm nói vậy không đúng rồi, dù cô Giang có tàn tật, nhưng cô cử nói cô ấy là đứa chết què, vậy không khỏi làm tổn thương người khác quá” “Cô Giang nói cũng không sai, bà Lâm cứ chọc vào miệng vết thương của cô ấy như thế, đúng là rất quả đáng.
“Trẻ nhỏ còn biết nhường người tàn tật, bà Lâm cứ văng tục suốt, còn đá lên cái chân bị thương của cô Giang, đúng là quá độc ác rồi?"
Những người này đều nói chuyện giúp Giang Hân Yên, nhưng cô ta nghe ra trong ngoài đều nhắc đến cô ta là người tàn tật, trong lòng nghẹn lại không nói thành lời.
Cô ta vốn không phải là người tàn tật...!
Hưởng Thu Vân vừa đi vào sảnh tiệc Phú Quý, thì đã nhận được rất nhiều ánh mắt kinh ngạc hoặc là bất ngờ.
Ngoại