Hạ Vũ Hào nhìn Hướng Quân, lạnh nhạt nói: "Anh nên cảm thấy may mắn vì anh là anh trai của Hướng Thu Vân.
"Tôi luôn cảm thấy may mắn vì có được một đứa em gái tốt như vậy!" Hướng Quân trừng mắt nói với anh: "Đáng tiếc tôi lại thua một tên khốn khiếp như cậu!"
Đúng lúc này có mấy người đến tìm Hạ Vũ Hào, họ nghe thấy lời Hướng Quân nói, người nào cũng câm như hến, không biết mình nên đi hay là nên ở lại.
Nếu đi thì tiếc vì khó khăn lắm mới nhìn thấy Hạ Vũ Hào, thật sự thì bọn họ không cam lòng.
Nhưng nếu ở lại trong tình cảnh này thì đúng là không thích hợp.
"Hướng Quân, anh đã điên đủ chưa hả?!" Lần này Lâm Quỳnh Chi cũng không thèm giấu giếm gì nữa, trực tiếp xách tại Hướng Quân nói: "Nói xin lỗi tổng giám đốc Hạ mau lên!"
Đang đứng trước mặt bao nhiêu người như vậy mà lại dám khiến cho tổng giám đốc Hạ khó chịu, nếu anh ta lại ghi thù trong lòng rồi đổ lên đầu Thu Vân thì biết làm sao bây giờ.
Hướng Quân đau đến nhe răng trợn mắt cũng không giấy giụa nhưng nhất quyết không xin lỗi.
"Mọi người tìm tôi có chuyện gì?" Hạ Vũ Hào lười chẳng muốn nhìn Hướng Quân, anh không rảnh để tiếp tục quan tâm đến anh ta, anh quay sang hỏi mấy người vẫn đang xoắn xuýt ở bên cạnh.
Mấy người kia hầu hết đã đến tuổi trung niên, người lớn tuổi nhất ở đây thoạt nhìn vẫn lớn tuổi hơn Hướng Bách Tùng một chút nhưng khi đối mặt với Hạ Vũ Hào lại tỏ ra cung kính, còn bày ra dáng vẻ nịnh nọt và e sợ.
"Đã lâu rồi không gặp nên tới chào hỏi tổng giám đốc Hạ." Một người trong số đó nói.
Hưởng Thu Vân hạ mắt xuống, sau đó đứng lên nói: "Chị dâu, anh trai, chúng ta đổi chỗ ngồi đi."
Hạ Vũ Hào nói chuyện làm ăn, cô ở bên cạnh không tiện đề nghe, vừa hay cô cũng có chuyện muốn nói riêng với anh trai và chị dâu.
"Đi đi đi, qua bên kia, bên kia không có ai!" Hướng Quân chỉ vào một cái bàn cách chỗ này xa nhất, cũng không cần Hướng Thu Vân hay Lâm Quỳnh Chi đẩy xe đã trực tiếp chuyển hướng xe lăn đi sang phía bên kia, chỉ ước sao cách thật xa Hạ Vũ Hào.
Hướng Thu Vân lo anh ta không thể kiểm soát được hướng đi nhỡ không may lại đụng vào người khác, cô bước nhanh vài bước đến gần phía sau xe lăn, giúp anh ta đi đúng hướng để sang bên kia.
Lâm Quỳnh Chi lập tức đi sát bên cạnh hai người, trong mắt đều là sự bất đắc dĩ.
"Sao tôi lại không nhớ mình đã từng gặp các vị đây nhỉ?" Hạ Vũ Hào thấy Hướng Thu Vân dần dần biến mất trong đám người, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn.
Mấy người đó đối mặt nhìn nhau, một người trong đó đứng ra nói: "Mỗi ngày tổng giám đốc Hạ đều phải tiếp nhiều người như vậy, không nhớ chúng tôi cũng là chuyện bình thường" Trong tình huống bình thường sẽ không có người nào đã nghe thấy như vậy mà còn gặng hỏi, cứ trực tiếp nói “Đã lâu không gặp” rồi nói chuyện tiếp là được rồi.
Nếu vui vẻ thì nói nhiều thêm vài câu, mất hứng thì bớt nói vài lời, cũng không ai nói chuyện mà thái độ lại rõ ràng giống như Hạ Vũ Hào.
"À" Hạ Vũ Hào đứng lên, lấy một ly Champagne từ khay đồ uống của nhân viên phục vụ, khẽ đong đưa hỏi: "Thế mọi người có chuyện gì sao?"
Người lớn tuổi nhất ngượng ngùng nói: "Thật ra cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là.." "Không có việc gì thì tôi xin phép đi trước, tôi có chút việc gấp, thật có lỗi." Hạ Vũ Hào cầm ly Champagne hướng về phía mấy người đó rồi nhấp một ngụm, coi như tạ lỗi với bọn họ.
Anh đang muốn đứng dậy đi tới chỗ Hướng Thu Vân Hướng Thu Vân giúp Hướng Quân đến cái bàn xa nhất đó, cô kéo cái ghế ra rồi ngồi xuống, sau đó ý bảo Lâm Quỳnh Chi cũng ngồi xuống.
"Có chuyện gì sao?" Lâm Quỳnh Chi hỏi.
Hướng Thu Vân gật đầu: "Đợi hôn lễ kết thúc, em muốn đi, đi.." "Sau khi hôn lễ kết thúc em muốn đi đâu? Đi chỗ nào cơ?" Hướng Quân không nghĩ tới việc cô sẽ nói những lời này, thoảng cái đã thay đổi sắc mặt: "Một mình em đi hay đi cùng người khác? Có phải tên khốn nạn Hạ Vũ Hào đó lại muốn bắt em tới chỗ nào rồi giam lại, không để cho bọn anh gặp em không?"
Không đợi Hướng Thu Vân trả lời anh ta đã chuyển xe lăn đi về phía Hạ Vũ Hào: "Hạ Vũ Hào, thằng khốn nạn này, anh đi tìm nó!" "Tìm anh ấy làm gì?" Hướng Thu Vân khẽ thở dài, giữ lấy xe lăn.
Đáy mắt Hướng Quân hằn lên tơ máu: "Em mau buông tay ra! Thằng khốn nạn này, lần trước anh nên đâm chết anh ta!" "Anh có thể bình tĩnh một chút để nghe Thu Vân nói hết không hả?" Lâm Quỳnh