**********
"!" Đồng tử của Hướng Thu Vân co lại, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, chỉ trong vài giây ngắn ngủn mà phía sau lưng cô đã ướt nhẹp vì đổ mồ hôi lạnh.
Nhìn xuyên qua khe hở của cửa thang máy cô thấy
Giang Minh Thắng đã thu tay về còn Hạ Vũ Hào thì đứng cách anh ta nửa mét.
Dường như anh cảm nhận được ánh mắt của cô, Hạ Vũ Hào nhìn sang bên này, cô vô thức cúi đầu xuống, tránh khỏi ánh nhìn chăm chú của anh.
Cạch.
Cuối cùng cửa thang máy cũng thành công khép lại nhưng trái tim của Hướng Thu Vân chỉ có đập loạn thêm chứ không giảm xuống.
Nếu Giang Minh Thắng nói cho Hạ Vũ Hào biết cô đi vào thang máy xuống lầu, có khi nào Hạ Vũ Hào sẽ hoài nghi cái gì không?
Nếu Hạ Vũ Hào thật sự phát hiện ra sơ hở rồi đuổi theo xuống dưới, đúng lúc cô sắp rời đi lại ngăn được cô thì sau này còn có cơ hội rời khỏi hay không?
Đương nhiên, Giang Minh Thắng hận cô làm kẻ thứ ba, hơn nữa anh ta còn xích mích với Hạ Vũ Hào từ lâu, có thể sẽ không làm mềm đi nói với Hạ Vũ Hào chuyện này....!Nhưng cô cũng không rõ khả năng này rốt cuộc chiếm bao nhiêu phần.
Hướng Thu Vân liếm cánh môi khô khốc, trên mặt không chút huyết sắc, trên sống mũi càng toát ra nhiều mồ hội lạnh.
Đinh!
Thang máy đến nơi.
Hướng Thu Vân nắm chặt ví tiền trong tay, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía cửa khách sạn tìm xe.
Cửa ra vào đông nghẹt, bao nhiêu xe sang trọng đậu chật cứng, nếu có chiếc xe thương vụ màu đen nào thì chắc chắn sẽ rất nổi bật.
Nhưng cô tìm kiếm mấy lần cũng không tìm được chiếc xe đó.
Hướng Thu Vân cau mày nhìn thoáng qua cửa thang máy bên kia, đúng lúc trông thấy cửa thang máy mở ra, người ở bên trong nối đuôi nhau đi xuống.
Cô cuống quít trốn sang bên cạnh, thấy đám người bước ra từ thang máy không có Hạ Vũ Hào mới yên tâm thở ra một hơi nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Cô tìm một chỗ kín đáo, tay run rẩy bẩm số: "Tôi đứng trước cửa khách sạn nhưng không tìm thấy xe của các người." "Chúng tôi tới trễ, phía trên xe đã đậu kín rồi, cô mau sang cống tầng hai đi." Người bên kia nói.
Hướng Thu Vân vội vàng cúp điện thoại bước vào thang máy.
Nhưng cô không dám, khi nãy cô thấy trong thang máy đi xuống cổng tầng hai có Hạ Vũ Hào cũng ở trong đó, anh đang đứng trước một chiếc xe thương vụ màu đen rồi nói gì đó.
Cô hít một hơi khí lạnh, đi vòng qua chiếc xe con đang sau rồi nhanh chóng ngồi xổm xuống, lông mi không ngừng run rầy.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao Hạ Vũ Hào lại ở chỗ này?
Lẽ nào Giang Minh Thắng đã nói gì đó với anh khiến cho anh nghi ngờ, hay là chính cô đã để lộ sơ hở khiến anh phát hiện?
Hướng Thu Vân vụng trộm liếc ra bên ngoài rồi nhanh chóng rụt người lại.
Hạ Vũ Hào vẫn chưa đi!
Mà điều khiến cho cô lo lắng nhất là anh đứng đây nói gì mới mấy người sắp đưa cô rời đi? Chẳng lẽ anh đã phát hiện ra chuyện giữa cô và ông Hạ? “Này cô, phiền cô nhường đường một chút, tôi phải lái xe đi rồi, tránh ra kẻo làm mình bị thương." Lúc này, Hướng Thu Vân đang mượn cửa sổ xe làm tấm chắn, chủ xe ô tô liền cúi xuống nói chuyện với Hướng Thu Vân.
Bên trong gara lúc này không có người nào, tuy câu này của chủ xe không tính là nói lớn nhưng giọng nói lại vô cùng rõ ràng.
Hướng Thu Vân không dám lên tiếng mà chỉ nhìn về phía Hạ Vũ Hào, anh cũng đang nhìn sang hướng bên này, cũng không biết là đang tìm cô hay chỉ tình cờ nhìn sang.
Nếu cô lúc này đứng lên cứ coi như anh không thấy được mặt cô cũng sẽ nhận ra cô qua quần áo cô mặc.
Nếu anh phát hiện ra cô, bất luận anh có biết chuyện hôm nay cô phải rời đi hay không thì chắc chắn hôm nay cô đừng hòng rời khỏi thuận lợi! "Này có gái?" Thấy Hướng Thu Văn bất động cả buổi không nói không rằng, người chủ xe lại kêu lên một tiếng
Hướng Thu Vân liếm cánh môi khô khốc của mình, cau mày nói: "Chồng tôi đang ở bên người đàn bà khác trong gara, quý ngài có thể cho tôi trốn ở đây một lát được không?" "Cũng được" Chủ xe người nói: "Nhưng mà lát nữa tôi phải về công ty họp ngay, có thể sẽ không giúp cô lâu được."
Hướng Thu Vân gật gật đầu, nhỏ giọng cảm kích: "Vậy cảm ơn quý ngài, tôi chỉ cần năm đến mười phút đồng hồ thôi, tuyệt đối sẽ không làm trễ nải thời gian của ngài."
Nếu năm đến mười phút đồng hồ mà Hạ Vũ Hào vẫn