Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 220: Anh xuống xe xem đã xảy ra chuyện gì đi.
Hướng Thu Vân che miệng, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng định nôn mửa, cũng không có ý kiến gì đối với chuyện này.
"Phiền cô Hướng đổi chỗ lên ghế giữa ngồi", cuối cùng vẫn là tên đầu trọc nói: "Tôi đây có người anh em thích sạch sẽ, mong cô thứ lỗi."
Hướng Thu Vân che miệng, nói không rõ ràng: "Có thể hiểu được"
Cô kh người, hơi mất sức khi chuyển lên hàng ghế giữa rồi dựa vào chỗ ngồi phía bên trái.
"Anh Nam, hình như đằng sau có chiếc xe đang đuổi theo ấy." Người đàn ông trên ghế lái phụ đưa mắt nhìn kính chiếu hậu, nói với tên đầu trọc.
Hướng Thu Vân mấp máy môi, quay đầu nhìn theo ánh mắt của những người khác trong xe, một cỗ xe bình thường theo sát phía sau bọn họ, từ hình dáng xe đến bảng số xe cũng không phải cái cô biết.
Cô hơi nhíu mày, lòng bàn tay lại đổ nhiều mồ hôi hơn.
Tên đầu trọc chuyển hướng tay lái, tấp vào lề đường bên cạnh rồi từ từ dừng lại, nói với người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ: "Anh xuống xe xem đã xảy ra chuyện gì.
Người đàn ông đáp ứng, mở cửa xuống xe.
Hướng Thu Vân nhìn thấy cửa xe đang mở, trái tim lập tức nhảy lên nhưng muốn thoát khỏi chỗ này bằng đường ra của ghế phụ dưới sự giám sát của bốn người đàn ông thì quá khó khăn.
"Anh Nam, cái mùi này tôi thật sự không chịu được, việc còn lại giao cho các người đấy!" Cái người đàn ông có bệnh sạch sẽ kia nhịn cơn buồn nôn bước một bước qua bãi nôn, vỗ vỗ cửa xe phía bên phải: "Anh Nam mở cửa bên này ra!"
Hướng Thu Vân cúi thấp đầu, đặt bàn tay trái đẫm mồ hội của mình lên công tắc của cánh cửa bên tay trái.
"Đi xuống từ phía trước." Tên đầu trọc liếc mắt nhìn Hướng Thu Vân rồi nói với người đàn ông đó.
Hướng Thu Vân nhíu mày nhưng chỉ có thể nhìn người đàn ông kia đi thêm vài bước rồi ra ngoài bằng cửa cạnh ghế lái phụ.
"Chiếc giày tôi ném trúng xe người ta, đã nói xin lỗi còn phải bồi thường mấy trăm đô." Một lát sau, người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ trở về, đóng cửa xe lại.
Chiếc xe lại khởi động một lần nữa, đi vào đường cao tốc.
Hướng Thu Vân nhìn hướng xe chạy, lúc đầu cô chỉ có thể xác định xe không đi ra sân bay, cũng không phải đi ra nhà ga, càng về sau...!"Các người...!Muốn đưa tôi tới ngục giam phía đông?" Nói xong mấy chữ sau giọng Hướng Thu Vân trở nên run ray.
Không ai đáp lại.
Thân thể Hướng Thu Vân ớn lạnh từng đợt, gần từng chữ từ trong cổ họng ra: "Các người định dùng tội gì để nhốt tôi vào đó? Tại sao phải bắt tôi vào trong đó?" "Tôi đã nói rất rõ ràng với cô Hướng, chúng tôi chỉ đang tuân theo mệnh lệnh đưa cô tới đây thôi, những thứ còn lại chúng tôi đều không biết." Tên đầu trọc nói.
Hướng Thu Vân cúi thấp đầu, nhớ tới hai năm sống trong ngục giam, đôi mắt của cô chỉ có một mảnh tối tăm phiền muộn, vết sẹo ở đuôi lông mày nhiễm thêm thêm vài phần sát khí.
"Cô muốn làm gì?!" Người đàn ông ngồi phía sau hô lên một tiếng.
Nhưng ngay lúc anh ta hét lên Hướng Thu Vân đã tháo bông tai bên phải xuống, động tác cực kỳ nhanh nhạy, một tay ghìm chặt cổ tên đầu trọc, một tay cầm bông tai chĩa vào huyệt thái dương của anh ta: "Dừng xe!"
Cô không thể vào ngục giam thêm lần nữa!
Cho dù phải chết đời này cô cũng không muốn phải trở về nơi đó nữa!!!
Tên đầu trọc không hề hoảng loạn: "Cô Hướng cảm thấy có thể dùng bông tai để gây tổn thương cho tôi à?" "Anh không tin sao?" Vẻ mặt Hướng Thu Vân vô cảm hỏi: "Không tin độ sắc bén của bông tại hay vẫn chưa tin tôi dám làm như vậy?"
Tên đầu trọc không trả lời, rõ ràng không thèm đặt sự uy hiếp của cô vào mắt.
Người đàn ông ngồi ở ghế cuối cùng và người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ đang tới gần, Hướng Thu Vân cười lạnh một tiếng, trên tay tăng thêm sức, bỗng tại đâm vào trong huyệt thái dương tên đầu trọc: "Tất cả lui về chỗ ngồi, nếu không thì tôi giết chết anh ta rồi đi ngồi tù cũng được!"
Đầu bông tai mới chọc vào khoảng một milimet nhưng tên đầu trọc đã đau đến mức cả hai cánh tay đều run rẩy.
Máu tươi quyện nhau rồi chảy xuống từ huyệt thái dương của anh ta, uy hiếp kiểu này cực kỳ hiệu quả.
Hai người đàn ông kia đã trở về vị trí cũ, có điều hai mắt của bọn họ vẫn nhìn chằm chằm vào Hướng Thu Vân, không dám thả lỏng chút nào.
"Anh Nam vẫn cảm thấy tôi đang nói đùa à?"