VietWriter: Tàn độc lương duyên
Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp
Thể loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế
Vào nhóm kín để đọc nhiều hơn: Link vào nhóm
Chương 246: Không phải chỉ là hận, mà cực kỳ hận
Hướng Thu Vân vừa nhìn hai người Nhậm Gia Hân, cô tự phỉ nhổ bản thân thật ngốc đã từng ai cũng tin, nhưng khi nhìn thấy một cô gái thuần khiết như Nhậm Gia Hân, cô không nhịn được ao ước.
Cô mím môi thu lại ánh mắt, khi vô tình nhìn thoáng qua Hạ Vũ Hào, cô mới nhận ra hình như anh đã nhìn cô rất lâu.
Hướng Thu Vân cau mày, từ lúc nào chẳng biết lưng đã duỗi thẳng tắp, cô thu hồi ánh mắt, lại nhìn xuống đất.
Thần sắc của cô vẫn như trước, nhưng chỉ có điều cô biết từng tế bào trong cơ thể đều căng cứng, không phải căng thẳng vì bị người mình thích nhìn chăm chú, mà giống như một con thỏ, cô không dám có nửa phần lười biếng trước mặt một con sói.
“Hướng Thu Vân.” Hạ Vũ Hào đột nhiên gọi cô.
VietWriter
Khi giọng nói của anh vang lên, Hướng Thu Vân cười thầm trong lòng, vô thức lùi lại vài bước, làm ra một tư thế cảnh giác, "Ừ."
"Cô ..." Hạ Vũ Hào nhìn cô xù lông như một con nhím, lời nói quanh quẩn ở đầu lưỡi, lúc nói ra thì đã thay đổi, "Rót cho tôi một tách trà."
Hướng Thu Vân cúi đầu, trong mắt hiện lên một chút châm chọc, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi Hạ tổng, đây là bệnh viện, không có trà."
Chạy đến bệnh viện sai bảo cô, hừ, để làm nhục cô, anh thật là tận tâm.
"... Rót cho tôi một cốc ..." Hạ Vũ Hào dừng lại trước khi nói, giữa chừng liền dừng lại, "Không cần."
Anh đứng dậy, đi tới bàn rót một cốc nước, cầm lên uống nửa ly đặt ly xuống, thành kính bên ngoài cái ly lấm tấm một tầng mồ hôi trong lòng bàn tay anh.
Hướng Thu Vân liếc anh một cái, liếm môi khô khốc, sau đó cúi đầu ngồi xuống giường bệnh.
Cô cảm thấy thái độ của Hạ Vũ Hào đối với mình gần đây thật ... kỳ quái, một cảm giác không thể nói nên lời, cảm giác này giống như có hàng vạn con kiến, bò dọc tứ chi và len lỏi vào xương cốt cô, khiến từng tế bào trong cơ thể cô đều cảm thấy khó chịu.
Hạ Vũ Hào tiếp tục nhìn cô sau khi đặt cốc xuống, thỉnh thoảng vô tình nhíu mày, sau đó nhanh chóng lộ ra vẻ mặt đờ đẫn không rõ.
Cả hai người đều không lên tiếng, phòng bệnh yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, bầu không khí có chút xấu hổ kỳ quái.
“Hạ tổng, hôm nay anh tìm tôi có chuyện gì không?” Hướng Thu Vân cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Hạ Vũ Hào đang di chuyển