"Hay là cô Giang giữ lại thuốc của mình để dùng đi." Vẻ mặt Hướng Thu Vân khó coi, đặt thuốc mỡ vào lại trong tay Giang Hân Yên.
Những gì Giang Hân Yên nói ra khiến cho cô ta thấy khó chịu.
"Cô...!Tại sao cô không cần thuốc tôi đưa chứ?"
Giang Hân Yên cầm thuốc mở, cay đắng nói: "Không phải là bởi vì cô yêu anh Vũ Hào, mà anh ấy lại yêu tôi, cho nên cô mới căm ghét tôi sao? Tình bạn hơn mười năm của chúng ta chẳng lẽ không sánh được với tình yêu đơn phương cô dành cho anh Vũ Hào sao?"
"Giang Hân Yên, cô thật sự có thể đổi trắng thay đen!" Hướng Thu Vân siết chặt nắm đấm, cắn răng nghiến lợi nói.
Sắp xếp tất cả là Giang Hân Yên, giả vờ đáng thương cũng là Giang Hân Yên, sao một người lại có thể vô liêm sĩ như vậy?
"Tôi chỉ nói sự thật mà thôi." Giang Hân Yên thở dài một cái, nhẹ nhàng nói: "Hướng Thu Vân, hai năm trước cô không có sẹo, ăn mặc thật đẹp anh Vũ Hào cũng không thích cô chứ huống gì là hiện tại"
Cô ta kéo tay Hướng Thu Vân: "Người anh Vũ Hào yêu vẫn là tôi, cô cứ lảng vảng rình mò ở đấy cũng vô ích.
Với tư cách là bạn tôi khuyên cô một câu, đừng hy vọng hão huyền nữa.
Vịt con xấu xí đừng ôm mộng trở thành thiên nga trắng, rồi cũng sẽ bị người ta cười chê!"
Nói xong,cô ta nhét thuốc mỡ vào tay Hướng Thu Vân.
"Tôi, nói, rồi, tôi không cần thối mỡ của cô!" Mỗi một từ của Hướng Thu Vân đều phát ra từ cổ họng, cô ném thuốc mỡ xuống đất ngay trước mặt Giang Hân Yên.
Cô khom người, hai tay chống trên xe lăn, nói từng câu từng chữ: "Tôi thừa nhận tôi không nói lại cô, nhưng Giang Hân Yên, cô nhớ cho kỹ! Sớm muộn gì cũng có một ngày, có người nhận ra bộ mặt thật của cô!"
"Hướng Thu Vân, cô đang làm gì vậy?" Lúc này, Giang Minh Thắng và khách hàng đã xuống thang máy, khi thấy tư thế công kích của Hương Thu Vân, vẻ mặt của anh ta thay đổi rất nhiều.
"Hướng Thu Vân, cô bình tĩnh một chút đi!"
Nước mắt Giang Hân Yên nói đến là đến, cô ta nghẹn ngào nói: "Cứ xem là cô đánh tôi, ép tôi nói rằng tôi sẽ nhường anh Vũ Hào cho cô.
Nhưng như vậy thì làm thế nào đây? Anh ấy không thích cô mà!"
Cảnh này quá kịch tính, Hướng Thu Vân bối rối một chút, sau đó mới phản ứng được.
Cô ta nhìn Giang Minh Thắng đang hoảng hốt chạy tới, còn chưa kịp giải bày, đã bị anh ta đẩy ra: "Cô cách xa Hân Yên ra một chút!"
Anh ta dùng lực quá mạnh, Hướng Thu Vân lảo đảo một cái rồi lui về sau mấy bước, thân thể đập vào góc tường khiến cả người đau đớn.
"Sao vậy? Có bị thương ở chỗ nào không?" Giang Minh Thắng cẩn thận kiểm tra khắp người Giang Hân Yên, lo lắng hỏi.
Giang Hân Yên cắn môi lắc đầu, đáng thương nói: "Anh, em không sao.
Anh đừng trách Hướng Thu Vân, chỉ là cô ấy bối rối một chút thôi."
"Em đang khóc, vậy mà còn nói không sao à?" Giang Minh Thắng nhìn vành mắt đỏ bừng của cô ta, vừa đau lòng vừa giận.
Hướng Thu Vân nhìn cảnh này, có vẻ rất quen thuộc.
Đúng rồi, trong buổi tiệc mấy ngày trước, cô ta bị Giang bá mẫu mắng rồi đẩy ra.
Hôm nay lại bị Giang Minh Thắng hậm hực rồi đẩy ra...!Cô ta đang làm cái gì vậy?
"Anh, thật sự