Anh chăm chú vào Hướng Thu Vân, ép cô phải thẳng lưng lên: "Thật xin lỗi."
Biên độ động tác của cô hơi lớn, khe dường xám đung đưa qua lại, để lộ cặp đùi tròn trịa, thon dài động lòng người.
Trên đùi của cô có một vết sẹo rất rõ ràng, thế nhưng vết sẹo này lại không làm cho người ta cảm thấy xấu xí.
Ngược lại còn tương phản với họa tiết trên sườn xám càng tăng thêm vẻ quyến rũ cho cô.
Tầm mắt của nhiều người dừng lại trên người cô, những ánh mắt thẳng thừng và trần trụi.
Hạ Vũ Hào buông ly rượu xuống, ánh mắt tối sầm lại mấy phần.
Thân thể anh nghiêng ra phía sau và dựa trên ghế sa lon, hai chân vắt chéo lên nhau, lạnh lùng nói: "Cút ra ngoài"
"Cô gái mới tới này thật không hiểu chuyện, cứ phải chen vào những nơi không có chỗ.
Chỗ bên tôi rộng lắm, cô đến đây ngồi đi" Có người cười một tiếng, vỗ ghế sa lon nói.
"Ha ha...!Hiếm thấy thấy tổng giám đốc Lưu thương hoa tiếc ngọc, cẩn thận chút không thì vợ anh biết chuyện, về nhà quỳ bắt quỳ bàn giặt đó"
"Chết dưới hoa mẫu đơn, có thành quỷ tôi cũng chịu!"
Hạ Vũ Hào nhìn Hướng Thu Vân, đôi môi mỏng căng thẳng mím lại thành một đường, hai mắt không rõ.
"Cám ơn tổng giám đốc Lưu, nhưng mà không cần đâu."
Hướng Thu Vân cổ đè nén sự nhục nhã, cố gắng kéo khóe môi: "Tổng giám đốc Hạ không thích tôi ngồi bên cạnh anh ấy, tôi đứng ở chỗ này là được rồi."
"Tổng giám đốc Lưu tổng bị chê à?" Có người cười nói.
Tổng giám đốc Lưu cười một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Ấy, không còn cách nào nữa mà, tổng giám đốc Hạ là thanh niên tài giỏi đẹp trai, có sức hấp dẫn, không biết xấu hổ đâu! Nói chuyện cũng tốt, về nhà không cần quỳ bàn giặt của vợ"
Mọi người đều cười ầm lên, chủ đề rất nhanh đổi thành chuyện công việc.
Hạ Vũ Hào lại không để cho Hướng Thu Vân rời đi, nhưng lại không nhìn Hướng Thu Vân lần nào, hoàn toàn xem cô là người vô hình.
Mọi người vừa chuyện trò vui vẻ, vừa bàn tính chuyện làm ăn, thỉnh thoảng anh chỉ nói vài lời, thời gian còn lại anh đều ngồi yên.
Nhưng dù vậy, hoàn toàn không ai dám coi thường anh.
Mọi người dường như tâm sự rất thoải mái, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn anh, và chuyển chủ đề ngay nếu cảm thấy có gì đó không ổn.
"Thật sự là vinh dự của chúng tôi khi mời được tổng giám đốc Hạ đến đây lần này.
Tôi kính tổng giám đốc Hạ và mọi người một ly!" Có người đứng lên, nâng ly cười nói với Hạ Vũ Hào và mọi người.
Những người khác cũng đứng lên theo, chạm những ly rượu
vào nhau.
Hạ Vũ Hào người cuối cùng đứng lên, vừa cầm ly rượu chạm vào cùng mọi người đã tách ra.
"Tử lượng của tổng giám đốc Hạ không tốt, để tôi uống thay ngài ấy" Hướng Thu Vân cong môi, nhẹ giọng nói.
Mọi người sững sờ, không rõ lý do nhìn cô.
Cô công chúa này muốn uống rượu thay cho tổng giám đốc Hạ?
Hạ Vũ Hào trầm mặc nhìn Hướng Thu Vân, một lát sau lại cầm chai rượu lên, rót thêm vào ly rượu rồi đưa cho cô.
Chất lòng màu đỏ sóng sánh nhẹ nhàng trong ly rượu cổ cao, đẹp đến mức ảo mộng mê người.
Hướng Thu Vân mím môi, nhận lấy ly rượu, uống cạn một hơi không chút do dự nào.
"Người đẹp tửu lượng giỏi!" Có người vỗ tay một cái, cười ầm lên: "Tới tới tới, uống một ly nữa."
Rượu đỏ giá cao uốn lượn theo vành ly, mùi thơm của rượu lan ra khắp cả phòng, chiếc ly cổ cao vừa cạn đã tiếp tục đẩy lên.
Hướng Thu Vân cầm ly rượu, nghiêng đầu nhìn Hạ Vũ Hào một cái.
Anh ta ngồi ở trên ghế sa lon, gương mặt tuấn tú ẩn hiện một tầng bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng có thể thấy được, anh chưa từng nhìn cô.
Cô nhếch môi, tự cười nhạo chính mình.
Cầm ly rượu trên