“Ngồi vào chỗ ghế phụ.” Giọng nói hơi lạnh nhạt của Hạ Vũ Hào vang lên dọc theo cửa sổ.
Hướng Thu Vân khó khăn đáp lại, đóng cửa của hàng ghế sau lại, sau đó đi vòng ra phía trước, ngồi vào chỗ ghế phụ.
Cửa sổ xe đã mở ra, nhưng trong xe vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc lá, không khó ngửi nhưng lại giày và cô hơn cả cơn đau dạ dày.
Vào hai năm trước, anh cũng hút loại thuốc này khi anh đánh gãy chân cô, mùi hương này đối với cô mà nói thực sự quá đỗi quen thuộc, quen thuộc đến mức giày vò cô trong cơn mơ hàng đêm.
Bentley khởi động và nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Trong chiếc RollsRoyce ở trước biệt thự, Giang Hân Yên nhìn theo hướng nhìn của Giang Minh Thắng, trong lời nói có chút chua xót: “Anh hai vẫn không thể quên Hướng Thu Vân sao?” “Cái gì?” Mẹ Giang vốn đang bàn chuyện kinh doanh với ba Giang, nghe vậy liền mặt mày hung dữ: “Minh Thắng, con vẫn còn thích tên giết người đó sao?
Ba Giang không lên tiếng, nhưng cũng nhìn Giang Minh Thắng với ánh mắt không tán thành.
Câu nói “Đúng vậy, con không thể quên được cô ấy” đang lăn qua lăn lại trong cổ họng của Giang Minh Thắng, nhưng khi đến miệng thì lại là một câu trả lời hoàn toàn trái ngược: “Không có.
“Không có thì tốt!” Mẹ Giang thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt không vui nói: “Hướng Thu Vân trước đây với em gái của con tốt như thế, nhưng vì Hạ Vũ Hào thích em gái của con, cô ta liền muốn lái xe tông chết em gái của con! Loại phụ nữ hai lòng hai dạ, bụng dạ nham hiểm này, cho dù cô ta không làm Hân Yên bị thương, mẹ cũng không thể nào để cô ta bước vào cửa nhà họ Giang chúng ta!” “Mẹ con nói đúng đấy.
Ba Giang trầm giọng nói.
Giang Minh Thắng nghẹn ngào, trong đôi mắt màu hổ phách hiện lên sự u ám, giọng nói trầm hơn bình thường: “Ba mẹ hãy yên tâm, về khái niệm đúng sai cơ bản nhất thì con vẫn còn.
“Ừm, tên giết người Hướng Thu Vân này, con theo đuổi cô ta trước khi biết bộ mặt thật của cô ta là điều có thể thông cảm được, nhưng nếu biết rõ cô ta lòng dạ độc ác mà con vẫn nhung nhớ không quên thì là điều không nên Mẹ Giang cau mày nói.
Giang Minh Thắng rũ mắt xuống, che đi biểu cảm trong đáy mắt: “Sẽ không đậu.
“Nhưng mà anh hai.” Giang Hân Yên trầm ngâm một hồi rồi do dự nói: “Tống Như đã đến tìm em trong bữa tiệc, nói rằng thấy anh và Hướng Thu Vân ôm ấp nhau, nhờ em sau này giúp trông chừng anh.” “Ôm ấp nhau? Minh Thắng, những gì Tổng Như nói có phải là thật không?” Mẹ Giang kích động, nhất thời quên mất vẫn còn ở trong xe, bà ta muốn đứng dậy, kết quả và vào nóc xe, bà ta đau đến mặt mày tái mét.
Đôi môi mỏng của Giang Minh Thắng mím lại thành một đường, sắc mặt biến đổi thất thường, vừa chán nản, áy náy lại vừa tức giận Tống Như.
“Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng, có thể chỉ là hiểu lầm thôi.
Mẹ cũng biết mà, nhiều khi Tống Như làm việc cũng không thấu đảo lắm.
Giang Hân Yên khẽ liếc nhìn anh ta một cái, nhẹ giọng an ủi mẹ Giang.
Mẹ Giang xoa cái đầu bị va đau, tức giận nhìn con trai: “Tự con nói đi, rốt cuộc là hiểu lầm hay là thật?” "Là thật đấy” Dưới khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng lên của mẹ Giang và ánh mắt thất vọng của Giang Hân Yên với ba Giang, Giang Minh Thắng khẽ chớp mắt vài cái, cổ họng nghẹn ngào: “Nhưng...!là cô ấy kiếm con.
Ba Giang nhìn anh ta, trầm ngâm suy nghĩ, loáng thoảng có chút bất mãn.
Nghe thấy vậy, cơn tức giận của mẹ Giang cuối cùng cũng tiên tan đi một ít: “Cô ta kiếm con làm gì?" "Không biết, cô ấy vẫn chưa kịp nói thì Tống Như đã đến” Giang Minh Thắng nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, giọng nói có chút mệt mỏi.
Ánh mắt của Giang Hân Yên rơi vào mặt bên của anh ta, khoé miệng khẽ nhếch lên.
"Hướng Thu Vân đã làm chuyện điên rồ như thế với Hân Yên mà vẫn còn mặt mũi đến bám lấy con sao? Không được, ngày mai mẹ phải đi tìm Vu Tuệ Doanh và Hưởng Bách Tùng, hỏi họ dạy dỗ con gái của mình như thế nào!” Mẹ Giang tức giận đến thở hổn hển.
Giang Minh Thắng vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ là cái cổ càng nghiêng hơn, trông cơ thể rất cứng đờ.
“Em đi kiếm hai vợ chồng họ để làm gì? Họ đã cắt đứt quan hệ với Hướng Thu Vân vào hai năm trước rồi, kiếm họ cũng vô ích.” Hiểu con không ai bằng ba, ba Giang có thể nhận ra con trai đang nói dối.
Suốt chặng đường đều không lên tiếng.
Hướng Thu Vân ngồi ở chỗ ghế phụ, cái mông chỉ kề sát một phía, mỗi