Gửi bạn truyện hay:
Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc nhiều và nhanh hơn thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team truyện n hảy hố và vào nhóm đọc nhé:
“Đều tại chị, lúc đó em nói mẹ bị trầm cảm nặng, chị còn nghĩ là do em đang trong thời kì mang thai nên quá nhạy cảm. Nếu lúc đó chị cảnh giác hơn thì có lẽ mọi chuyện đã không như bây giờ…” Sau khi biết tin Vu Tuệ Doanh cắt cổ tay tự sát, Lâm Quỳnh Chi cảm thấy rất khó chịu.
Hướng Thu Vân lắc đầu: “Đều trách chúng ta.”
Trách ba cô vì tham lợi lớn mà bạc tình bạc nghĩa, trách cô trước đó nhẫn tâm, trách anh trai cô tính tình nóng giận,… cũng trách mẹ cô tính tình thiếu quyết đoán.
Nhưng bây giờ trách người khác thì có tác dụng gì?
“Mẹ, bà nội đâu ạ?” Đào Đào ngáp một cái, mắt cũng không mở ra.
Lâm Quỳnh Chi vội vàng lau nước mắt, cười nói: “Ngoan, bà nội đi du lịch, rất lâu mới trở về.”
“Bà nội đi chơi, sao không nói với con… Bà không thích con nữa sao?” Đào Đào có chút uể oải.
Hai mắt Lâm Quỳnh Chi đỏ hoe, an ủi đứa bé mấy câu, sau đó đứng dậy, đưa cho Hướng Thu Vân một bức thư: “Di thư của mẹ, chắc là đặt ở phòng của chúng ta trước khi rời đi.”
Hướng Thu Vân run rẩy cầm lấy di thư, mở ra.
Bên trong chỉ có một hai trăm chữ ngắn ngủi.
[Thu Vân, A Quân, mẹ có lỗi với các con, trước khi đi cũng chỉ có thể để lại cổ phần và những tài sản khác cho các con.
Không cần làm tang lễ cho mẹ, cũng không cần chôn cất mẹ xuống, mẹ không còn mặt mũi nào gặp ông ngoại bà ngoại của các con, sau khi chết cũng không muốn chôn cùng một huyệt với Hướng Bách Tùng.
Rắc mẹ xuống biển, mẹ sẽ không đi theo ông bà ngoại của các con, mà hoặc là luôn đi theo Hướng Bách Tùng cùng các con, hoặc là đi thăm thú những nơi chưa từng ngắm nhìn.
Tạm biệt các con, hãy bảo trọng, mẹ yêu các con.]
Khi Hướng Thu Vân đọc xong, trên di thư đã thấm đầy nước mắt.
“Di thư? Di thư đâu?” Hướng Bách Tùng vội vàng chạy ra, giật di thư từ trong tay Hướng Thu