Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc nhiều và nhanh hơn thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team truyện n hảy hố và vào nhóm đọc nhé:
Hạ Vũ Hào rũ mắt, ừ nhẹ một tiếng, sau đó đứng lên, chậm rãi mặc chiếc áo sơ mi trắng bị ném ở một bên.
Hướng Thu Vân hơi nhíu mày.
Anh đồng ý có lệ như vậy, rõ ràng không nghe lọt lời của cô.
Tút…
Tút…
Đúng lúc này, tiếng điện thoại đột nhiên vang lên.
Hướng Thu Vân tạm gác những suy nghĩ ngổn ngang, nhấc máy, “A lô.”
“Là tôi, Lý Yến!” Lý Yến càng kiêu ngạo hơn so với trước đây, “Hướng Thu Vân, đã nhìn thấy đắc tội với tôi thì có hậu quả gì chưa?”
Hướng Thu Vân nghe Lý Yến nói, cười khẽ một tiếng, “Không thấy.”
“Không thấy? Hướng Thu Vân, cô không lên mạng sao? Cô lên mạng mà xem, nhìn nhà họ Hướng mấy người bị mắng chửi như thế nào!” Lý Yến vênh váo tự đắc, “Hiện giờ dân mạng đều mắng các người, các người xem thường tôi, đây là kết cực của việc đắc tội tôi!”
Hướng Thu Vân thản nhiên nói: “Sau đó thì sao?”
Lý Yến, “. . .”
Sau đó Hướng Thu Vân không phải nên cầu xin cô ta, xin lỗi cô ta sao? Sao lại có phản ứng như vậy?
“Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng cũng biết, nhiều người mắng chửi các người như vậy, sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tập đoàn Hướng thị!” Lý Yến hừ lạnh, “Hướng Thu Vân, cô không sợ tập đoàn Hướng thị phá sản sao?”
Hướng Thu Vân thản nhiên nói: “Sợ chứ.”
Lý Yến chờ cô nói tiếp, nhưng một lúc lâu, cũng không thấy đầu dây bên kia nói gì.
Cô ta nghẹn một hơi ở cuống họng, lên không được xuống không xong, chỉ đành tự mình nói tiếp, “Cô nói sợ, mà còn chưa nghĩ đến việc sẽ bồi thường gì sao?”
“Gì cơ?” Hướng Thu Vân rất hiểu ý mà hỏi lại.
Lý Yến hắng giọng