Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc nhiều và nhanh hơn thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team truyện n hảy hố và vào nhóm đọc nhé:
Vẻ mặt cô cả Hạ âm trầm, ông Hạ đang muốn nhấc máy, thì đột nhiên cướp lấy điện thoại trong tay ông, bụp một cái ném xuống đất rồi đạp lên, “Hồ ly tinh sinh con thì chỉ biết tìm hồ ly tinh, thật nực cười!”
“Chị cả, lời này đã nói rồi thì phải?” Ông Hạ nhìn màn hình điện thoại bị nứt trên nền đất, sắc mặt trầm xuống.
Bác cả Hạ lên tiếng làm dịu bầu không khí, sau khi đảm bảo hai người sẽ không tiếp tục cãi nhau, mới cười ha hả hỏi: “Vũ Hào, làm người cũng không thể không có lương tâm chứ. Thời gian trước bọn bác còn chắn cơn giận của ông nội giúp cháu, vừa quay đầu lại hại bọn bác như vậy, không được đâu!”
Nội dung sẽ được mở vào tối nay tại tại truyen5zz.com
“Là chắn cơn giận giúp cháu, hay là chắn cơn giận vì giữ lợi ích của mình, bác cả có chắc không?” Hạ Vũ Hào cười mà như không cười.
Nụ cười bác cả Hạ hơi cứng lại, thở dài, “Nếu cháu đã nhận định như vậy, nói cũng không có ý nghĩa gì. Dù mọi người có mục đích gì đi nữa, nhưng bọn bác đã giúp cháu, đây là sự thật.”
Hạ Vũ Hào không tiếp lời, chỉ nhấc ấm trà lên, lại rót một chén, nhấp một ngụm nhỏ.
“Vũ Hào, như cô cả đã nói, cháu làm như vậy, tức là đẩy bọn cô về phía Nhuận Trạch! Cháu suy nghĩ chút đi, nếu. . .”
Hạ Vũ Hào đặt chén trà xuống, ngắt lời bà, “Lời cháu còn chưa nói xong, bác cả và cô cả gấp gì chứ?”
“Cháu cũng đã thừa nhận cháu muốn có hai mươi lăm phần trăm cổ phần, nói hay không nói thì khác nhau chỗ nào?” Nếu không phải coi trọng năng lực kinh doanh của Hạ Vũ Hào, bà tuyệt đối không hợp tác với anh!
Thằng nhóc này quá khôn ngoan!
Không biết lúc nào sẽ rơi xuống bẫy của nó!
“Trước hết cô cả hãy bớt giận, chúng ta lại nói tiếp.” Hạ Vũ Hào chủ động rót một chén trà, đưa cho cô cả Hạ
Bà nhíu mày nhìn anh chằm chằm, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy trà, uống một hớp, cạch một tiếng đặt chén trà lên bàn.
“Đầu tiên cháu hỏi một câu, dựa vào đóng góp của cháu dành cho công ty, lấy hai mươi lăm phần trăm cổ phần, cô cả cảm thấy quá đáng lắm sao?” Hạ Vũ Hào hỏi.
Vẻ mặt ông Hạ âm trầm không lên tiếng, sau khi ba người còn lại liếc nhìn nhau, bác cả Hạ nhẹ giọng nói: