Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
“Thu Vân à!” Lâm Quỳnh Chi sửng sốt, nhanh chóng tiến lên đỡ cô.
Thấy vậy, Giang Hân Yên cũng hoảng sợ chạy tới, “Hướng Thu Vân, cô thế nào rồi… A!”
Cô mềm nhũn ngã thẳng vào người Hướng Thu Vân.
Tại vị trí mà Lâm Quỳnh Chi và Giang Minh Thắng không nhìn thấy, cô nhéo nhéo dưới nách Hướng Thu Vân, chỗ đó vết thương không rõ ràng, nhưng đau hơn những chỗ khác.
Giang Hân Yên véo xong, nhanh chóng nhìn về phía biểu cảm của Hướng Thu Vân, nhưng lông mi một chút cũng không động.
“Hân Yên, em có sao không?” Giang Minh Thắng vội Thu vàng tiến lên đỡ cô, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Hướng Thu Vân, “Nếu em cảm thấy không khỏe thì vào phòng bệnh nghỉ ngơi đi. Đừng ở chỗ này thêm loạn.”
Thêm hỗn loạn? Giang Hân Yên cảm thấy trong lòng nhói đau, trước đây anh cô chưa từng nói như vậy với cô.
Hơn nữa, trước đây khi cô cùng người khác bị thương, người mà anh trai quan tâm nhất vẫn là cô ấy …
“Hướng Thu Vân? Hướng Thu Vân?” Giang Minh Thắng không biết suy nghĩ thầm kín của Giang Hân Yên, anh buông cô ra, đi tới chỗ Hướng Thu Vân, ngay cả giọng nói cũng dịu đi một chút.
Nhưng Hướng Thu Vân hai mắt vẫn nhắm chặt, tình hình có vẻ rất tệ.
“Hai người không cần làm bộ có ý tốt ở đây, nếu không phải có các người, Thu Vân sẽ không tức giận đến mức ngất đi!” Lâm Quỳnh Chi tức giận đẩy Giang Minh Thắng ra, hai mắt đỏ ngầu.
Giang Minh Thắng vừa áy náy vừa lo lắng, “Phía trước chính phòng bác sĩ, để tôi ôm Hướng Thu Vân sang đó!”
“Không cần!” Lâm Quỳnh Chi từ chối với vẻ mặt chán ghét, dùng