Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Nhưng Hướng Thu Vân lại dừng bước, giơ một tay lên về phía anh, “Lạnh.”
Hạ Vũ Hào nhìn cô, sau một lúc, khẽ thở dài, cởi áo khoác trên người ra, choàng lên người cô.
Trên áo khoác vẫn còn mang theo nhiệt độ của anh và mùi nước hoa nhàn nhạt thuộc về anh, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy rất yên tâm. Hướng Thu Vân bọc lấy áo khoác, chần chừ một lúc, giữ chặt tay anh, nhét vào túi áo.
Hai người bước vào thang máy, Hạ Vũ Hào chen chúc trong một đám người, ôm Hướng Thu Vân vào ngực, tránh bị người khác va phải.
Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn anh, thấy hàng lông mi rậm rạp phủ bóng lên gương mặt anh, anh mím chặt môi, hình như đang chịu đựng điều gì đó.
Cô ở bên anh lâu như vậy, hiểu rõ, anh rất ghét bị người khác đụng chạm. . .
Tinh!
Thang máy dừng lại.
Hạ Vũ Hào ôm Hướng Thu Vân rời khỏi thang máy, trước khi đi ra, cô nghe thấy mấy cô gái đang bàn luận.
“Đây mới là trai tài gái sắc, đẹp đôi quá đi mất!”
“Con cái do họ sinh ra, chắc chắn sẽ rất đẹp, ôi, sao tôi không phải là con của họ chứ?”
“Anh chàng đẹp trai kia chiều chuộng bạn gái quá, mấy cô nhìn đi, tay anh ấy đã bị lạnh đỏ cả lên, mà còn đưa khoác áo cho bạn gái!”
“Vóc dáng bạn gái của anh ấy cũng khá cao, nhưng cô ấy mặc áo khoác của bạn trai gần như chạm xuống đất luôn rồi, nhìn đáng yêu quá đi thôi. . .”
Khoảng cách càng ngày càng xa, Hướng Thu Vân không nghe thấy âm thanh của họ nữa.
Sau khi lên xe, cô cài dây an toàn, “Vũ Hào.”
“Ừ?” Hạ Vũ Hào khởi động xe, nghiêng đầu nhìn cô. ánh mặt trời lặn chiếu lên khuôn mặt anh bao trùm một vầng sáng màu vàng kim, đẹp như một bức tranh.
Hướng Thu Vân quay đầu nhìn về phía trước, ánh mắt né tránh, “Số của Chung Thiếu, anh có thể đưa cho em được không?”
Cô kể lại một lượt về chuyện của hôm nay.
“Về nhà anh sẽ đưa cho em.” Hạ Vũ Hào xoay tay lái, hòa vào dòng xe cộ.
Về nhà?
Hướng Thu Vân nghe thấy chữ này, trong lòng nói không rõ là chua xót, là ngọt ngào hay cảm giác gì khác.
Hạ Vũ Hào, thật sự có thể cho cô một mái nhà sao?
Lúc hai người đến Trúc Hiền Trang, Triệu Phương Loan và ông Hạ cũng ở đó, họ đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha, hình như mới vừa cãi nhau xong.
“Thu Vân về rồi à?” Nhìn thấy Hướng Thu Vân, Triệu Phương