**********
“Phạt cô không thú vị.
Hạ Vũ Hào đưa lưng về phía cô, đứng ở trước bàn làm việc, bưng ly trà kề sát môi, trong đáy mắt hiện lên một tia u ám.
Đây là không muốn tha cho anh trai cô sao? Hướng Thu Vân cau mày đứng lên, rồi lại cố ép bản thân ngồi xuống, cố giữ bình tĩnh mà nói: “Tôi không thông minh như cô Giang, tổng giám đốc Hạ có thể nói rõ hơn không?” “Sảnh lớn của Club Mộng Hương bị đập, dùng tiền lương bây giờ của cô mà tính thì cả đời sẽ không trả nổi.” Tám chín phần mười đống bình hoa mà Hướng Quân đập là đồ cổ.
“Cái này ngài không cần lo lắng, anh trai tôi sẽ bồi thường hết tất cả tổn thất về tiền bạc" Hướng Thu Vân nói.
Hạ Vũ Hào buông ly trà, xoay người nhìn cô, đôi tay chống lên mặt bàn sau lưng: “Đập hư đồ rồi bồi thường bằng giá gốc cho tôi? Cho mượn một trăm, trả lại vẫn một trăm, với tôi mà nói là tổn thất.
"Ngài cảm thấy bồi thường bao nhiêu thì thích hợp, có thể nói cho anh trai tôi, anh ấy sẽ không trả giá." Nếu anh đã nhắc tới tiền hẳn là còn đường xoay chuyển, trái tim đang treo lơ lửng của Hướng Thu Vân hơi hạ xuống.
“Không cần tiền." Tầm mắt Hạ Vũ Hào dừng lại trên má sưng đỏ của cô, trong mắt lóe lên một tia u ám: "Tập đoàn
Hướng Vân vừa lấy được miếng đất trong khu quy hoạch mới ở thành phố Giang Hải, tôi cảm thấy hứng thú.
Hướng Thu Vân im lặng, cho dù là trước kia hay là hiện tại, cô đều không thể xen vào chuyện của công ty.
“Không nỡ? Vậy quên đi.” Hạ Vũ Hào không thèm quan tâm nói.
“Không phải không nỡ!” Sau khi nói xong Hướng Thu Vận mới nhận ra cảm xúc cô đã kích động, cô điều chỉnh cảm xúc, nói: “Chỉ là chuyện này cần phải để tôi thương lượng với người nhà, tôi không tự quyết định được.”
Hạ Vũ Hào cong khỏe môi, trong mắt hiện lên ảo ảnh của cô: “Vậy tốt nhất cô hành động nhanh lên, tôi không kiên nhẫn lắm đâu.”
Hướng Vân Thu lập tức cau mày đi ra ngoài cửa.
Từ sau chuyện hai năm trước cô đâm Giang Hân Nhiên sau đó ngồi tù đã làm người trong nhà bất mãn với cô.
Lần này anh trai vì cô gây ra họa, bây giờ còn phải bù một miếng đất, chỉ sợ bố mẹ sẽ càng hận cô hơn.
“Từ từ.
Tay cô vừa mới chạm vào nắm cửa, Hạ Vũ Hào gọi cô lại.
Hướng Thu Vân xoay người, cúi đầu hỏi: “Tổng giám đốc Hạ còn có chuyện gì muốn nói sao?” “Lễ Quốc Khánh, trong lễ đính hôn của Giang Minh Thắng, người nhà họ Giang nhắc nhở tôi đừng để cô đi quấy rối.
Hạ Vũ Hào bưng ly trà lên, đặt bên miệng nhưng lại không uống, chỉ nghiêng đầu nhìn cô.
Hướng Thu Vân ngẩng đầu, ngẩn ra, ừ một tiếng, vẻ mặt có hơi khó nhìn.
Trong vòng này, không ít người có cuộc sống cá nhân hỗn loạn, nhưng cô vẫn luôn cho rằng Giang Minh Thắng là một ngoại lệ, không ngờ rằng anh ta đã xác định muốn đính hôn với Tống Như, mà còn đến trêu chọc cô.
Điều này làm cho cô cảm thấy rất buồn nôn.
Thấy vậy, Hạ Vũ Hào hừ nhẹ một tiếng, đặt ly trà lên trên bàn, chân mày nhíu lại rất nhẹ
Biết Giang Minh Thắng muốn đính hôn, còn không cho cô đi, cho nên cô đau lòng?
Trong lòng Hướng Thu Vân có muộn phiền, mơ màng hồ đồ ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Đinh!
Thang máy xuống tới lầu một
HỒ, cô cũng ở đây sao?” Nhậm Gia Hân đứng ở ngoài thang máy, trên khuôn mặt trẻ con ngập tràn kinh ngạc: “Trong vòng một ngày gặp được cô hai lần, đây là duyên phận à?”
Hướng Thu Vân cố gắng cong môi, bước ra khỏi thang máy: “Là trùng hợp
Chung Khánh Hiên gật đầu với cô, xách theo cổ áo
Nhậm Gia Hân đi vào thang máy, trực tiếp nhấn nút đóng thang máy.
“Thầy, anh làm gì vậy?” Nhậm Gia Hân bóp eo trừng mắt nhìn anh: “Tôi còn có vài chuyện muốn hỏi cô ấy!
Chung Khánh Hiên đẩy gọng kính mắt mạ vàng, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười tiêu chuẩn: “Chỉ là chuyện bát quái mà thôi, hỏi hay không hỏi đều như nhau.
Nhậm Gia Hân khinh thường liếc nhìn, nhỏ giọng lấm bẩm: “Độc tài.
“Cô nói cái gì?” Tay phải Chung Khánh Hiên đặt trên vai cô ta, hỏi.
“Ha ha!” Nhậm Gia Hân nở nụ cười lời: “Tôi nói hôm nay thầy mặc bộ tây trang này đặc biệt đẹp trai, còn đẹp trai hơn ngày thường, đẹp trai ngất ngây!”
Chung Khánh Hiện xoa cái đầu tròn của cô ta: “Nói bừa cái gì, nói thật đi.
.
ngôn tình hài
Nhậm Gia Hân: “
Hai người đi thang máy lên tầng ba mươi sáu, Nhậm Gia Hân đi