Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Hướng Thu Vân gật đầu, tinh thần hoảng hốt bước vào nhà vệ sinh. Cô đi ngay vào một gian phòng, khóa cửa lại, ngồi lên bệ bồn cầu.
Ruột gan không ngừng cồn cào, đảo lộn khiến cô thấy vô cùng đau đớn.
Vì sao lúc cô quyết định muốn toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, anh lại giáng cho cô một bạt tai như vậy?!
Hướng Thu Vân run rẩy hít sâu một hơi, ép xuống giọt nước mắt chua chát.
Nếu trở lại mà mắt vẫn đỏ, Hạ Vũ Hào chắc chắn sẽ nghi ngờ…
Cô điều chỉnh lại cảm xúc, rửa mặt, sau đó đi về phía văn phòng Tổng giám đốc. Phó tổng Lý đã rời đi, bên trong chỉ có Hạ Vũ Hào.
“Tới lúc nào vậy?” Anh đứng ngược sáng, không thấy rõ sắc mặt.
Lòng Hướng Thu Vân lộp bộp một tiếng, “Nói chuyện với phó tổng Lý một lúc, em cũng vừa tới thôi.”
Cô đi đến trước mặt anh, vòng hai tay qua cổ của anh, “Sao thế? Đang tán tỉnh cô nào, sợ bị em phát hiện à?”
Hạ Vũ Hào nhìn cô, đôi mắt cô phản chiếu hình ảnh của anh, không giống vẻ đã nghe được gì đó.
Anh ôm eo cô, hơi cong môi lên, “Em ghen à?”
“Ừ.” Cơ thể Hướng Thu Vân run rẩy, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười trên khuôn mặt, “Anh xuất sắc như thế, em không có cảm giác an toàn.”
Cô thực sự nghĩ mãi không ra, lý do anh ra tay đối với mẹ cô là gì!
Hạ Vũ Hào cười khẽ một tiếng, cánh tay cô đột nhiên dùng sức, cúi đầu hôn xuống.
Lòng Hướng THu Vân không nén được sự hoảng loạn, chưa kịp nghĩ ngợi, đã đẩy anh ra.
Hai người cách nhau khoảng nửa mét, ai cũng không nói gì, yên tĩnh đến đáng sợ.
“Hôn nhau ở văn phòng, em luôn cảm thấy giống như có người đang nhìn.” Hướng Thu Vân nhìn ánh mắt dò xét của anh, nhẹ giọng giải thích một câu.
Thần sắc của anh không mấy thay đổi, cô không biết anh có tin hay không.
Chỉ là anh không làm gì nữa, mà quay người lại, ngồi xuống ghế bên bàn làm việc, “Sao bỗng nhiên lại đến công ty tìm anh?”
“Thì là. . . nhớ anh.” Hướng Thu Vân cố gắng tỏ