Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Chị. . . Có lo lắng sao? Có lẽ chị sợ Hạ tổng phát hiện chuyện em muốn ra nước ngoài.” Lâm Quỳnh Chi cứng đờ, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.
Hướng Quân nghe Hướng Thu Vân nói thì không thoải mái: “Người đàn ông của em có lỗi với nhà chúng ta, em hung dữ với chị dâu làm gì?”
“Đừng trách Thu Vân, em ấy cũng không có ác ý gì.” Lâm Quỳnh Chi trừng mắt liếc anh ta một cái, quay đầu an ủi Hướng Thu Vân: “Em cũng biết tính tình của anh trai mình, nghĩ gì nói đó, em đừng để ở trong lòng.”
Cô ta giống như ngày thường cầm tay Hướng Thu Vân vỗ nhẹ.
Nhưng Hướng Thu Vân lại hất tay cô ta ra, vẻ mặt lạnh nhạt: “Anh trai có ác ý hay không thì tôi tự biết rõ.”
Tiếng bước chân truyền đến, Hạ Vũ Hào xuất hiện trong phòng khách.
Lâm Quỳnh Chi lùi lại một bước nhỏ, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hướng Quân vốn đang ngồi thì đứng lên, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là tức giận, giơ nắm đấm lao tới.
“Anh trai, nếu anh muốn đánh anh ấy thì phải bước ra xác của em!” Hướng Thu Vân đi tới chặn trước mặt Hạ Vũ Hào.
Đáy mắt Hướng Quân đầy tơ máu, giơ tay muốn đánh người, nhưng nhìn Hướng Thu Vân thì vẫn thu tay lại.
Anh ta đau khổ kêu lên một tiếng, nghiến răng nghiến lợi: “Hướng Thu Vân, có phải em điên rồi hay không? Cậu ta hại chết mẹ! Bởi vì cậu ta nên mẹ mới chết! Bây giờ em bảo vệ cậu ta, đầu của em bị úng nước à?”
“Anh trai, anh nghe em giải thích đã.” Hướng Thu Vân thấy dáng vẻ của anh ta thì trai tim đau như dao cắt, vô cùng khó chịu.
Hướng Quân che lỗ