Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Két két–
Xe thể thao ma sát với mặt đất, phát ra tiếng cọ xát chói tai.
Hướng Thu Vân chỉ cảm thấy bên cạnh có một bóng đen xuất hiện, sau đó cô nghe thấy ầm một tiếng, một người bị xe thể thao đâm bay xa một tiếng rồi rơi xuống đất.
Hướng Bách Tùng đẩy Hướng Quân qua một bên, mà ông ta bị đụng nằm trong vũng máu ngất đi.
Bệnh viện.
Đã trôi qua sáu tiếng nhưng cửa phòng cấp cứu vẫn chưa mở ra.
Bốn người ngồi trên ghế hoặc dưới đất ngoài phòng cấp cứu, không ai nói chuyện.
“Em về nghỉ ngơi đi, nếu không thì cơ thể của em không chịu đựng được.” Tay Hướng Thu Vân lạnh buốt, Hạ Vũ Hào nắm lấy tay cô, không quan tâm người khác mà sưởi ấm cho cô.
Hướng Thu Vân lắc đầu: “Anh nói xem ông ta ích kỷ như vậy, sao lại. . .”
Cô chưa từng nghĩ tới ba mình sẽ làm chuyện cứu người. Trên thực tế, cô cảm thấy ông ta không đẩy người khác làm đệm lưng cho mình thì tốt lắm rồi.
Chẳng qua có lẽ cô mãi mãi không nghe được lý do.
Lạch cạch!
Cửa phòng cấp cứu được mở ra.
Hướng Quân phải đứng lên chạy tới: “Bác sĩ, ba tôi thế nào rồi?”
“Chúng tôi đã hết sức.” Bác sĩ nói ra: “Quan sát ba ngày, nếu cố gắng vượt qua thì cũng là người thực vật. Nếu không vượt qua được. . . Thì chuẩn bị hậu sự đi.”
Anh ta xông vào bên trong thì y tá và bác sĩ ra dấu, bọn họ đẩy Hướng Bách Tùng ra ngoài.
Bác sĩ cũng định đi.
“Bác sĩ, đừng như vậy!” Hướng Quân đứng trước mặt bác sĩ: “Tôi có thể đưa tiền cho ông! Muốn bao nhiêu cũng được! Tôi là Hướng Quân, cậu chủ tập đoàn Hướng Thị, ông có biết không? Chỉ cần ông cứu được ba tôi thì ông muốn gì cũng được!”
“Tôi xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức. Hơn nữa ông Hướng cần nghỉ ngơi, anh yên tĩnh một chút đi.” Bác sĩ đẩy Hướng Quân ra, thở dài rời đi.
Y tá và các bác sĩ khác đẩy giường bệnh vào thang máy.
“Tôi xin lỗi, tôi. . .” Mặt Lâm Quỳnh Chi trắng bệch đi đến trước mặt Hướng Quân muốn an ủi anh ta.
Nhưng tay vừa đụng vào anh ta thì bị hất ra, cô ta lảo đảo lùi lại mấy bước, may là có Hướng Thu Vân đỡ lấy, cô ta mới không ngã xuống đất.
“Cút –!” Hướng Quân phát ra tiếng từ cổ họng, sau đó quay người nhanh chân chạy về phía thang máy.
Hướng Thu Vân buông Lâm Quỳnh Chi ra, vẻ mặt lạnh nhạt: “Mặc kệ chị dâu muốn làm như thế hay là có người sai khiến chị thì tôi sẽ không điều tra nữa. Chị đi đi, đừng trở lại nữa.”
Lâm Quỳnh Chi liếm môi khô nứt nhìn cô, cô ta mở miệng muốn nói.
Nhưng cuối cùng cô ta không nói gì, ánh mắt phức tạp nhìn Hướng Quân chạy đi rồi rời đi.
Hướng Thu Vân nhìn bóng lưng của cô ta, cô há miệng thở phì phò như cá mắc cạn.
“Em quản lý tốt bản thân là được, đừng bởi vì sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình.” Hạ Vũ Hào ôm cô, khẽ hôn lên mái tóc cô, đáy mắt đầy sự đau lòng.
Trên đời này anh không sợ gì cả, chỉ sợ cô đau khổ.
Hai người đi đăng ký người giám hộ rồi vào phòng bệnh nhìn Hướng Kiến Quốc, ông ta nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Hướng Quân đứng ở bên cạnh, trong nửa ngày ngắn ngủi râu mọc xanh quanh cằm. Anh ta nhìn người trên giường, nhưng hai mắt không có tiêu cự làm cho người ta cảm thấy chua xót.
“Tập đoàn có rất nhiều việc, anh mau đi đi, em ở lại bệnh viện chờ một lát.”
Hạ Vũ Hào nhận hai mươi lăm phần trăm cổ phần đồng thời vô tình phát hiện sổ sách bí mật. Từ sổ sách có thể thấy được ông cụ Hạ không ngừng dùng tiền tập đoàn giúp đỡ các công ty nhỏ, trước mắt vẫn điều tra ra nguyên nhân.
Mà sổ sách của công ty cũng không chính xác, sắp đến thời gian công bố tình trạng tài chính của công ty với các cổ đông rồi, tình hình có chút phiền phức.
Hướng Thu Vân cũng biết chuyện này, không muốn làm chậm trễ thời gian của anh.
Hạ Vũ Hào không yên tâm để cô một mình ở đây, anh nghiêm túc dặn dò cô vài câu, lại nói với mấy vệ sĩ rồi mới rời khỏi.
–
Hai ngày trôi qua, Hướng Bách Tùng hoàn toàn không có dấu hiệu