Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện cực hay được cập nhật nhanh nhất trên nhay.ho.com
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Hướng Thu Vân nhìn bóng cây nhấp nhô phía xa, gió thổi vào mặt lạnh đến kinh người, giống như cảm xúc trong lòng cô vậy, cô liếm liếm đôi môi khô khốc, gọi điện thoại cho Triệu Phương Loan.
“Thu Vân à, sao vậy?” Một lúc sau Triệu Phương Loan mới nghe cuộc gọi, trong giọng nói có chút mệt mỏi không che giấu được: “Làm sao lại có tiếng gió? Con đang ở bên ngoài à?”
“Con vừa ăn xong liền đi dạo bên ngoài Trúc Hiền Trang. Con đọc trên mạng nói đi bộ tốt cho phụ nữ mang thai.” Hướng Thu Vân nói.
“Trong nhà lớn như vậy, con đi dạo ở nhà cũng giống vậy mà, mau về đi, đừng để bị lạnh!” Triệu Phương Loan tựa hồ là nhìn Hướng Thu Vân lớn lên, biết cô sợ lạnh.
Trán bị gió lạnh thổi qua một lúc, có chút đau đầu.
Nhưng Hướng Thu Vân không bước vào nhà: “… con ở nhà một mình nên không muốn về. Dì à, con nhớ Hạ Vũ Hào, khi nào thì anh ấy trở về?”
Triệu Phương Loan hồi lâu không lên tiếng.
“Dì, người cũng không có cách nào xác định sao?” Lòng Hướng Vân hơi chùng xuống, khổ sở nói: “Nếu thật sự chứng minh tập đoàn Hạ thị có liên quan đến thí nghiệm trên người, Hạ Vũ Hào sẽ như thế nào?”
Triệu Phương Loan hàm hồ chuyển chủ đề: “Đứa nhỏ này, cả ngày con đều nghĩ cái gì vậy? Còn có Hạ gia cùng Triệu gia, con nghĩ tập đoàn Hạ gia xong được sao? Được rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều, mau trở về phòng nghỉ ngơi, về sau… qua một thời gian nữa, Vũ Hào sẽ ra.”
“Ừm, con biết. Vậy người làm tiếp, con đi ngủ trước, bên ngoài thật sự có chút lạnh, ngủ ngon.”
Hướng Thu Vân cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn vầng trăng phía chân trời.
Phía trên như bị che đậy bởi một tầng lụa, nhìn không rõ, trông có vẻ hơi ảm đạm trong màn đêm.
Cô cất điện thoại, cười khổ một tiếng rồi quay lại đại sảnh.
Trong đại sảnh vẫn trống không, không có bất kì ai.
Hướng Thu Vân ngồi trên sô pha, rót một tách trà nóng, ủ ấm hai tay: “Tôi đã suy nghĩ xong, bà ra đi.”
Tiếng nói không dứt bao lâu, nơi cầu thang xoắn ốc truyền đến một loạt tiếng bước chân kèm theo tiếng cười của Diêu Thục Phân.
“Thật sảng khoái khi hợp tác với người như cô!”
Giọng nói của bà ta rõ ràng là của người lớn tuổi, nhưng cách ăn mặc, trang điểm lại theo