Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Hướng Thu Vân siết chặt nắm đấm nhìn chằm chằm anh ta, cô im lặng thay đồ trong chăn rồi đứng dậy xuống lầu.
“Cô Hướng muốn ăn sáng hay là đến công ty luôn? Nếu như cô muốn ăn thì tôi có thể cho người đi mua.” Vệ sĩ đi sau lưng cô, không thay đổi sắc mặt cho dù cô lạnh mặt.
Hướng Thu Vân cũng không quay đầu lại, châm chọc nói: “Không dám làm phiền mấy anh, tôi sợ mình chết thế nào cũng không biết.”
“Cô còn có ích, chúng tôi không thể giết cô.”
“À, vậy tôi còn phải cảm ơn các anh sao?” Hướng Thu Vân cười lạnh một tiếng, đi vào phòng bếp.
Trong lòng cô có tâm sự, không có khẩu vị, nhưng cô đang mang thai, cô không nghĩ cho mình cũng phải suy nghĩ cho đứa bé.
Hướng Thu Vân hầm cháo, sau đó ăn đến khi hết chén, Lâm Quỳnh Chi đi xuống. Tay trái dắt con trai, con gái bên kia chỉ có thể nắm lấy ống tay áo rỗng của cô ta.
Hướng Thu Vân vốn không có khẩu vị, cô thấy cảnh này thì không ăn nổi nửa chén cháo còn lại.
“Sao em lại ăn cháo mà không ăn món ăn kèm?” Vẻ mặt Lâm Quỳnh Chi mang theo áy náy, cảm thấy có lỗi đã vu oan cho Hạ Vũ Hào.
“Em ăn no rồi.” Hướng Thu Vân cũng không biết đối mặt với Lâm Quỳnh Chi thế nào: “Em còn có việc nên đi ra ngoài trước.”
Cô đứng lên cầm áo khoác đi ra ngoài.
Lâm Quỳnh Chi gọi cô lại: “Thu Vân, Diêu Thục Phân gọi cho em, sau đó thì sao? Bà ta đưa hai người kia đi, có phải em đã đồng ý điều kiện gì đó với bà ta đúng không?”
“Không có. Diêu Thục Phân cũng chỉ nói ngoài miệng, không có thực lực gì, bác gái Triệu ra mặt nên dọa bà ta gọi hai người kia quay về.” Hướng Thu Vân cụp mắt xuống, thu lại cảm xúc trong đáy mắt.
Cô đã liên lụy chị dâu mất đi một cánh tay, không thể kéo chị dâu xuống nước được!
Lâm Quỳnh Chi nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt phức tạp ừ một tiếng: “Vậy em cẩn thận một chút.”
Thu Vân rõ ràng chỉ lấy cớ chặn cô lại, nhưng. . . Tha thứ cho sự ích kỷ của cô, cô không thể dùng hai đứa bé đánh cược được.
Hướng Thu Vân quay đầu cười với cô ta, không nói gì đi ra ngoài lên xe.
Xe dừng lại trước cửa tập đoàn Hướng Thị.
Hướng Thu Vân xuống xe đi vào công ty thì nghe thấy mấy nhân viên đang thảo luận.
“Nghe nói Hướng tổng trở thành người thực vật, vậy có phải sau này cậu Hướng sẽ quản lý công ty đúng không? Anh ta là cậu chủ không học vấn, có thể quản lý được sao?”
“Nói không chừng anh ta quản lý mấy năm lại làm cho tập đoàn Hướng Thị