Đọc truyện hay tại лhayhȯ
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Ánh mắt của anh làm cho mẹ Giang thấy không thoải mái, vô thức bỏ tay ra.
“Em có khăn giấy không?” Hạ Vũ Hào mới thu hồi ánh mắt nhìn về phía Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân không biết anh cần khăn giấy làm gì, nhưng cô vẫn gật đầu, lấy một túi khăn giấy trong túi xách đưa cho anh.
Anh rút ra một tờ giấy, cau mày lau chỗ bị mẹ Giang đụng qua, sau đó ném khăn giấy vào trong thùng rác.
Anh bị loại phụ nữ không sạch sẽ này chạm vào thì cảm thấy chán ghét!
Trong đám người có tiếng cười trộm, con cháu nhà họ Hạ càng không che miệng.
“Anh ba đang chê bà ta bẩn!”
“Đổi lại là tôi thì cũng chê bà ta bẩn, con trai và con gái lớn như vậy lại không an phận, ai biết có bao nhiêu người ngủ với bà ta?”
“Còn nói là cô cả dòng dõi thư hương, tôi nhổ vào, bà ta và ba mình giống nhau, đều không cần mặt mũi!”
Những người này nói không dễ nghe, nhưng Hướng Thu Vân lại cảm thấy không nói sai.
Giang Hân Yên và Giang Minh Thắng đã đến tuổi lấy vợ lấy chồng sinh con, mẹ Giang còn ở bên ngoài công khai mập mờ với người khác, thật sự cảm thấy hành vi này không có gì không đúng sao? Hay là biết không đúng nhưng vẫn cảm thấy không quan trọng?
“Đủ rồi! Bà ấy là người lớn, mấy đứa nói bậy bạ gì đó?” Mẹ Giang là ánh trăng sáng của ba Hạ, ông ta không muốn nghe người khác nói bà ta như vậy.
Một đám hi hi ha ha nhỏ giọng nói