Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Bà ta không hề có lỗi với Vũ Hào, vì sao anh lại sỉ nhục bà ta?
Ba Hạ thích bà ta bao nhiêu thì Hạ Vũ Hào chán ghét bà ta bấy nhiêu, lông mày đầy lạnh lẽo lộ vẻ không kiên nhẫn: “Dì Lâm có việc gì?”
“Thái độ của cậu là gì? !” Mẹ Giang lớn tiếng chất vấn.
Hạ Vũ Hào giật môi, châm chọc nói: “Bà nghĩ là thái độ gì? Giống như ba tôi sao? Thật xin lỗi, tôi làm không được.”
Anh không có kiên nhẫn dây dưa với bà ta, ôm Hướng Thu Vân đi ra ngoài.
“Chờ một chút.” Mẹ Giang vốn định nắm cánh tay anh, nhưng lại sợ anh lấy thêm khăn giấy sỉ nhục mình nên chạy chậm tới ngăn cản trước mặt anh.
Ba Hạ không hài lòng với thái độ của Hạ Vũ Hào: “Dì Lâm gọi con có việc, con không thể chờ thêm một chút, nghe bà ấy nói được sao? Sao tôi lại sinh ra một đứa con trai không có giáo dục chứ!”
Triệu Phương Loan kiềm chế đến cực đỉnh, bà cười lạnh một tiếng: “Ông cho rằng Vũ Hào muốn có người ba không biết xấu hổ như ông sao?”
Ông ta quỳ liếm người phụ nữ kia còn không đủ, hiện tại còn có mặt mũi nói con của bọn họ cũng quỳ liếm!
“Triệu Phương Loan, tôi không nói chuyện với bà, bà đừng xen vào!” Ba Hạ tràn đầy chán ghét.
Chát!
Triệu Phương Loan tát vào mặt ông ta.
Đừng xen vào, bà nhúng tay được chứ?
Ba Hạ lấy tay che mặt, đáy mắt đầy tức giận, muốn đưa tay đánh Triệu Phương Loan, nhưng tay bị giữ lại giữa không trung.
“Ông muốn đụng đến mẹ tôi thì đã hỏi qua tôi chưa?”