*Chương có nội dung hình ảnh
Đáng tiếc rằng Hướng Thu Vân không ngốc, cũng sẽ không đột nhiên mềm lòng: “Giúp Giang gia vượt qua khó khăn, sau đó thì chờ bọn họ khôi phục thực lực, lại đến đối phó tập đoàn Hướng thị, lúc đó tôi sẽ hối hận.”
Cô nhìn thấy Tống Như cũng không muốn dây dưa thêm, liền nói với Lục Ngôn Sâm: “Đứng một chỗ có hơi mệt chút, bác sĩ Lục, chúng ta qua bên kia ngồi đi.”
Hướng Thu Vân chỉ xuống một góc ở hướng đông nam.
Lục Ngôn Sâm gật đầu, Tống Như cũng không cam lòng, cùng cô cùng đi đến góc ở hướng đông nam.
“Cảm ơn bác sĩ Lục chuyện vừa rồi.” Nếu là không có anh ta, không biết Tống Như sẽ dây dưa bao lâu.
Lục Ngôn Sâm khẽ cười: “Không có gì, kể cả không có tôi, nơi này là Hạ gia, Hạ tổng cũng sẽ không để mặc cho cô bị người ta dây dưa.”
Tóc mái của cô rối, anh vô ý thức đưa tay, giúp cô để ra sau tai. Vừa hay tay cô cũng đưa lên, tay hai người chạm vào nhau.
Anh hơi sửng sốt một chút, vội vàng thu tay lại: “Xin lỗi.”
Vừa chạm vào tức khắc, cảm giác mềm mại còn lưu lại trong lòng bàn tay một hồi.
Dường như có điều gì đó,vừa xẹt qua tim anh, lại có chút xa lạ.
“Không sao.” Anh là bác sĩ điều trị cho cô, bình thường sẽ châm kim tiêm hoặc là khám bệnh cho cô, đụng chạm chân tay cũng khó tránh được. Chỉ là vô tình đụng tay một cái, cô cũng không quan tâm điều này.
Lục Ngôn Sâm nhìn cô, lúc này mới phát hiện lông mi của cô rất dài, mà lại rất dày, khi hạ mí mắt xuống, nó sẽ tạo