Đầu tiên là Bùi Thiếu cùng Chung Nhị Thiếu tới thăm dò, hiện tại đổi thành lão tử, đám người này thật đúng là ngửi được mùi tanh liền như con ruồi không thoát ra được.
Kim tởm, đáng ghét, nhưng cũng giống như cỏ dại, không thể tiêu diệt hết.
“Tình cảm vợ chồng trẻ tốt thật.”
“Hiện tại người trẻ tuổi thích nói thẳng ra, không như chúng ta hồi trước.”
“Tôi thật sự ghen tỵ với người tuổi trẻ, nhìn mà có sức sống.”
Hướng Thu Vân nhìn ba người họ nói chuyện cùng Hạ Vũ Hào, sau đó lại gần hỏi xem họ đang nói gì.
Ông Bùi là người đầu tiên không nhịn được nói: “Vũ Hào à, lần trước A Tung dẫn người đi gây chuyện với cậu, tôi cũng vừa mới biết. Ở đây, tôi thay mặt nó nói lời xin lỗi. Thật may mắn là cậu và Hướng tiểu thư đều không sao, bằng không trong lòng tôi nhất định cảm thấy có lỗi.”
Ông trịnh trọng cúi đầu chín mươi độ, nhìn qua thái độ có vẻ rất chân thành.
Hạ Vũ Hào sắc mặt lạnh lùng nhìn ông: “Tôi đã nhận được lời xin lỗi của ông, nhưng tôi không nhận, có vấn đề gì không?”
Ông Bùi sắc mặt trở nên cứng ngắc, nhếch mép cười: “Tôi nói xin lỗi