Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Bà Giang nghe thấy Hạ Vũ Hào nói vậy, liền vội vàng chạy tới.
Trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy, Bùi tổng và ba người họ cũng không thể chạy trốn, chỉ có thể đợi nà Giang, ông Giang và Giang Minh Thắng chạy tới.
Giang Minh Thắng thực sự không thích hành vi này, giống một tên ăn mày quỳ trên mặt đất ôm người chân người ta cầu xin, khiến anh ta cảm thấy mất đi tôn nghiêm.
Nhưng tình hình Giang gia đã như vậy, nếu không nghĩ cách tự cứu, có lẽ tập đoàn Giang thị sẽ lâm vào con đường phá sản. Anh không thể ngồi yên và thờ ơ nhìn.
“Có chút lạnh, để anh kêu người đổi cái khác cho em.” Hạ Vũ Hào phất lờ tình huống bên kia, rút túi chườm của Hướng Thu Vân ra, sai người đổi cho cô túi chườm khác.
Trước nay Hướng Thu Vân luôn cảm thấy bản thân mình bị ảnh hưởng bởi những hành động và suy đoán của Hạ Vũ Hào. Nhưng nhìn thấy tình cảnh của Bùi tổng, nỗi sợ của cô đã không còn nữa.
Không phải là cô quá yếu, mà là anh quá mạnh mẽ.
“Chờ một chút, chuyện này phải kết thúc sớm.” Hạ Vũ Hào sợ cô ở đây thấy phiền.
Hướng Thu Vân nói: “Em hy vọng chuyện này không cần kết thúc sớm.”
Bằng cách này, Diêu Thục Phân đã sắp xếp ‘Kịch bản’ cho cô, sau này có thể dàn dựng, dù sao đối đầu với Diêu Thục Phân kia, cô có chút lo sợ.
Cô luôn có một cảm giác, có lẽ đến lúc đó tình huống sẽ mất kiểm soát!
“Cái gì?” Giọng cô rất nhỏ, Hạ Vũ Hào không nghe rõ.
Hướng Thu Vân lắc đầu: “Không có gì đâu.”
Hạ Vũ Hào nhìn vào túi xách của cô có đựng bộ đàm bên trong, năm ngón tay khẽ gập lại, rất nhanh sau đó lại mở ra.
Chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút, anh