Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
“Anh còn bận, em sẽ về cũng anh trai. Tối nay, nếu anh về Trúc Hiền Trang liền đến đón em, nếu như có chuyện gì không về thì gọi điện cho em và nói với em một tiếng.” Hướng Thu Vân nói.
Một tập đoàn lớn như vậy, mỗi ngày đều có chuyện lớn nhỏ xảy ra, hơn nữa Hạ lão gia vừa qua đời, bàn giao công việc còn phải giải quyết, không thể ở bên cạnh cô cả ngày.
Hơn nữa, nếu như họ ở lại đây cả ngày, Diêu Thục Phân cũng nghi ngờ.
Hạ Vũ Hào im lặng nhìn cô, ánh mắt xen lẫn tội lỗi chợt lóe lên, anh không nói chuyện, chỉ dùng sức ôm lấy cô.
“Anh xin lỗi.” Thật xin lỗi vì đã lôi kéo cô vào một vấn đề phức tạp như vậy.
Giọng anh rất nhỏ, gần như thì thầm, cơ thể vẫn còn run rẩy.
Hướng Thu Vân ôm lấy anh, vỗ nhẹ lên lưng anh: “Không trách anh.”
Những chuyện này không phải anh có thể kiểm soát, trước sau gì cô cũng sẽ thích anh. Nếu như phải là lỗi của ai, cũng chỉ có thể nói một câu, mọi thứ đều là duyên số.
“Hạ tổng.” Lý phó tổng đi tới, đứng bên cạnh chờ đợi, nhìn đồng hồ liên tục, hẳn là có chút việc gấp phải xử lý.
Hạ Vũ Hào buông Hướng Thu Vân ra, hôn nhẹ lên má cô: “Buổi tối chờ anh đến đón.”
“Được. Anh với Lý phó tổng mau đi đi.”
Hướng Thu Vân nhìn hai người họ rời đi, đang định đi tìm anh trai, nhưng lại bị vệ sĩ ngăn lại: “Hướng tiểu thư, cô Diêu đang chờ cô ở bên ngoài.”
Nếu có chuyện gì có thể nhờ vệ sĩ chuyển lời, hoặc là nói qua điện thoại, vì sao phải đặc biệt để cô ra ngoài?
Hướng Thu Vân liếm bờ môi khô khốc:, “Anh trai tôi kêu tôi đi về cùng, nếu bây