*Chương có nội dung hình ảnh
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Hai nhà Hướng, Hạ đều đang ở đây, khóc lóc trước mặt mọi người cũng khó coi.
Lỡ như có ai lỡ miệng nói ra ngoài, hai nhà đều không còn mặt mũi.
Sau khi bác sĩ y tá thương lượng, để họ đưa Hướng Thu Vân đến phòng bệnh chuyên dụng của nhà họ Hạ.
Cơ thể Hướng Thu Vân bị thương nặng, Lục Ngôn Sâm lo lúc Hạ Vũ Hào ôm sẽ khiến cô bị thương, liền đi theo tới phòng bệnh.
Bây giờ Hướng Thu Vân giả chết, anh còn phải nghĩ biện pháp tìm thi thể tương tự để đổi, nếu đợi đến lúc hỏa táng, sẽ không xử lý được.
Hơn nữa cô vừa mới dùng thuốc làm mất dấu hiệu sinh tồn, thời gian phát huy tác dụng chỉ có năm tiếng, không có nhiều thời gian cho anh.
Lúc này Lâm Quỳnh Cho mới chú ý tới Lục Ngôn Sâm cũng ở đây, miễn cưỡng lên tinh thần, “Bác sĩ Lục được điều đến khoa cấp cứu sao?”
“. . . Không phải. Nghe nói người được cấp cứu là cô Hướng, tôi vừa mới đi qua, trên đùi cô ấy bị thương, tôi muốn nhìn một chút.” Lục Ngôn Sâm nói.
Lâm Quỳnh Chi xoa khóe mắt, cười chua xót, “Vậy tôi thay Thu Vân cảm ơn bác sĩ Lục, đáng tiếc Thu Vân con bé. . .”
Cổ họng cô nghẹn ngào, không nói được nữa.
Thực sự gần đây nhà họ Hướng gặp phải quá nhiều chuyện.
Lục Ngôn Sâm an ủi cô vài câu, nhìn chằm chằm về phía Hướng Thu Vân. May là Hạ Vũ Hào và Hướng Quân chỉ đứng ở bên giường, không ôm cô hoặc đụng vào vết thương của cô.