*Chương có nội dung hình ảnh
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Sau khi sắp xếp cho Hướng Thu Vân cẩn thận, hắn mới rời khỏi, lo lắng Lâm Quỳnh Chi đột nhiên trở về, không nhìn thấy anh , đến lúc đó sẽ nghi ngờ.
Nhưng mà, càng là sợ điều gì, điều đó càng đến.
Anh vừa kéo của phòng bệnh của Hướng Thu Vân, liền thấy Lâm Quỳnh Chi đứng trước cửa phòng bệnh bên cạnh, cách bảy tám mét nhìn về bên này.
“Xin lỗi, có bệnh nhân cần tôi xử lý, tôi chỉ đành tạm thời rời đi vài phút.” Lục Ngôn Sâm sắc mặt không đổi nói.
Anh là bác sĩ, đây là công việc của anh, bị gọi đi làm việc cũng bình thường, Lâm Quỳnh Chi không thấy đáng trách.
Chỉ là, cô vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
“Ta vừa nhìn thấy hai người khiêng từ trong phòng bệnh Thu Vân một hộp lớn, cho hỏi, bên trong đựng gì vậy?”
Hộp lớn làm từ nhựa plastic màu lam, xuyên qua ánh nắng nhìn vào, cô mơ hồ thấy một bóng đen không rõ ràng, hình như là người.
“Không có gì, là rác thải y tế thôi.” Mí mắt Lục Ngôn Sâm nhảy một cái, cô đã thấy gì, nghi ngờ rồi sao?
Lâm Quỳnh Chi không tin lắm, “Hình như phần lớn rác thải y tế là ống truyền dịch và chai dịch truyền. Đồ trong hộp lớn vừa rồi có vẻ khá nặng. Tôi thấy hai người di chuyển có chút khó khăn.”
“Thường thì rác thải y tế đều là những cái đó, có đôi khi cũng có vài máy móc bị đào thải, bị bán như phế phẩm.” Lục Ngôn Sâm hoàn toàn không nghĩ tới sẽ bị cô thấy cảnh này, nhất thời cũng không tìm ra cái cớ hợp lý.
“Thật sao?” Anh nói càng nhiều, Lâm Quỳnh Chi càng cảm thấy vô lý, “Nhưng tôi nhớ được trong phòng bệnh mà Thu Vân đang nằm này, hình như cũng không máy móc lớn như vậy bị vứt bỏ. Hơn nữa. . .”
Cô chỉ vào gian phòng bên cạnh, “Bên cạnh chắc cũng là phòng bệnh, trong đó có phế thải sao?”
Bởi vì Diêu Thục Phân từng sắp xếp người làm bảo mẫu tiếp cận Đào Đào, hiện tại lòng cảnh giác của cô rất cao,