Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Phó tổng giám đốc Lý khiếp sợ, cẩn thận nói: “Hạ tổng, anh không sao. . . Chứ?”
“Không sao.” Hạ Vũ Hào rút khăn giấy lau vết bẩn trên mặt, đáy mắt đầy sóng to gió lớn.
Giang Hân Yên. . . À!
–
Người phụ nữ trong gương mặc áo cưới màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người quyến rũ. Nếu nhìn từ khuôn mặt và ngoại hình thì không có chỗ nào bắt bẻ được.
“Đưa bút kẻ lông mày cho tôi.” Giang Hân Yên không hài lòng với đuôi lông mày lắm, thợ trang điểm đưa bút kẻ qua thì vẽ ra một thêm một đường nhọn.
Trái phải đối xứng, cô ta cong khóe môi, đưa bút cho thợ trang điểm, nói với mấy người khác: “Không còn chuyện của mấy
người nữa, có thể đi rồi.”
Thợ trang điểm và mấy người khác nhìn nhau, trong đó một
người hỏi: “Vậy số tiền còn lại. . .” “Sợ tôi thiếu nợ mấy người?” Hôm nay tâm trạng của Giang Hân Yên rất tốt, không so đo với bọn họ: “Nếu các cô không yên tâm thì hiện tại tôi chuyển tiền luôn.”
Cô ta lấy điện thoại ra, chuyển hết tiền ở ngay trước mặt bọn họ rồi nói bọn họ rời đi.
Sau đó, cô ta cầm váy cưới trắng ra khỏi phòng trang điểm nhỏ.
Mấy người kia còn chưa đi xa, tiếng bàn luận truyền đến tai cô ta–
“Vừa rồi cô nói chuyện với Giang Hân Yên, không muốn sống nữa sao?”
“Dù sao bây giờ cô ta không phải là cô cả nhà họ Giang, còn có thể làm gì tôi chứ? Không có gì đáng sợ