*Chương có nội dung hình ảnh
“Bởi vì anh không hoàn toàn tin tưởng Hướng Thu Vân, lúc đó anh cảm thấy cô ấy có lỗi, nhưng bởi vì thích cô ấy nên mấy lần muốn cầu xin giúp cô ấy rời khỏi câu lạc bộ Mộng.”
“Anh cũng không hoàn toàn thiên vị em gái, anh biết cô ta gây ra tội không thể tha thứ, nhưng bởi vì cô ta và anh là người thân nên mấy lần đi tìm Hướng Thu Vân cầu xin.”
“Người như anh nghĩ cẩn thận nhưng không có năng lực, cuối cùng chỉ có thể mất đi một bên, trong ngoài không giống nhau. Anh không phải là người yêu tốt cũng không phải là người anh tốt, cũng không hợp làm thương nhân.”
Mỗi câu nói của Hạ Vũ Hào làm cho sắc mặt Giang Minh Thắng trắng bệch, khi Hạ Vũ Hào nói xong thì trên mặt anh ta không còn giọt máu, trắng bệch như tờ giấy.
Những lời này không phải không có bằng chứng. . .
Hạ Vũ Hào nhìn phản ứng của anh ta, khóe miệng cong lên mỉa mai.
Anh nhìn những người hại Hướng Thu Vân đau khổ còn sảng khoái hơn nhiều so với việc đánh bọn họ một trận.
Nhưng. . . Môi anh hơi run rẩy, cho dù anh làm gì thì Hướng Thu Vân cũng không quay về được!
“Cho dù nói thế nào, tôi vẫn muốn cầu xin cho Hân Yên.” Trên mặt Giang Minh Thắng đầy chán chường và đau khổ: “Tôi không cầu anh thả con bé ra, chỉ muốn cầu xin anh giải thoát cho nó, anh muốn tôi làm gì cũng được.”
“Tôi muốn anh làm gì cũng được?”
“Đúng!”
Hạ Vũ Hào xì một tiếng, thấp giọng chất vấn: “Nếu như tôi muốn anh mang Hướng Thu Vân về cho tôi thì sao?”
Giang Minh Thắng cứng lại.
Người chết không thể sống lại, sao anh ta có thể mang Hướng Thu Vân về cho Hạ Vũ Hào?
“Nếu anh không làm được thì đừng nói