“Từ hôm nay trở đi nhà họ Hạ cung cấp tiền và bất động sản cho ông đều bị đóng băng, tôi cũng sẽ thu hồi lại những gì ông đã cho đám nhân tình. Không cần cảm ơn tôi.”
Hạ Vũ Hào nói xong thì không để ý ba Hạ đang ngây người, dặn dò với các bảo vệ: “Bịt miệng bọn họ rồi ném ra ngoài, tôi không thích ồn ào.”
Các bảo vệ lên tiếng, cũng không để ý tới ba Hạ và mẹ Giang đe dọa, tìm đồ chặn miệng bọn họ lại, sau đó đưa bọn họ ra ngoài.
Đám con cháu nhà họ Hạ thấy vậy thì cũng không có mặt mũi và lý do ở lại, không dám nói với Hạ Vũ Hào mà mau chóng rời đi.
Trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh trở lại.
Triệu Phương Loan nhiều lần phải xử lý chuyện của chồng và tình nhân trước mặt nên không nói thẳng, nhưng bà cảm thấy mất mặt với Hạ Vũ Hào, cũng không muốn ở đây nữa.
“Con có kéo nhà họ Hạ vào chuyện của Thu Vân hay không thì mẹ cũng mặc kệ. Nhưng con nhất định phải suy nghĩ kỹ, không thể hành động theo cảm tính, kéo mình vào đó được không?”
Hạ Vũ Hào bấm điện thoại, qua nửa ngày anh mới gật đầu.
“Vậy con nghỉ ngơi cho tốt, mẹ về trước.” Triệu Phương Loan xoa đầu, có vẻ cô đơn bước ra ngoài.
Bà không đi bao lâu thì có người gọi cho Hạ Vũ Hào.
“Tôi vẫn chưa điều tra được thân phận của người đàn ông bên ngoài phòng bệnh của anh, nhưng ông ta đi tìm bà Diêu Thục Phân và anh Thôi Quân.”
“Được, tôi biết rồi, tiếp tục điều tra.”
Hạ Vũ Hào cúp điện thoại, đáy mắt hiện lên sự