Nhưng người cô không có sức, cô chỉ có thể cố gắng hỏi đơn giản.
Lục Ngôn Sâm không rõ tình huống cụ thể, cũng không hiểu người khác lfa ai, chẳng qua cũng không ảnh hưởng đến việc anh ta trả lời cô.
“Hạ tổng muốn báo thù cho cô nên không quan tâm gì cả. Lúc trước anh ta và bà Diêu Thục Phân giằng cô, còn nói bằng lòng hy sinh nhà họ Hạ cũng muốn làm cho những người hại cô phải sống không bằng chết.”
Trước đó Hạ Vũ Hào muốn cứu Hướng Thu Vân, không cần cổ phần của tập đoàn Hạ Thị, áp ông cụ Hạ, lúc ấy Hướng Thu Vân đã rất khiếp sợ.
Mà bây giờ anh lại từ bỏ tất cả vì cô. . .
Khóe mắt Hướng Thu Vân mỏi nhừ, có nước mắt chảy ra, lúc chảy qua vết thương thì đau rát.
Bình thường anh thông minh như thế, sao lúc gặp chuyện liên quan đến cô lại ngớ ngẩn chứ? Anh lớn rồi cũng không biết suy nghĩ cho bản thân mình một chút sao?
Cô khóc vì Hạ Vũ Hào vốn là chuyện đương nhiên. Nhưng Lục Ngôn Sâm nhìn cảnh này thì trong lòng có cảm giác không tên, tóm lại là không được tốt lắm.
Anh ta đè xuống cảm xúc rất nhạt này, an ủi cô: “Bây giờ vẫn chưa tạo ra hậu quả nghiêm trọng không thể xử lý được, nếu cô hối hận, tôi có thể nói với Hạ tổng, trước đó tôi không cẩn thận kiểm tra nhầm, cô vẫn chưa chết.”
Hướng Thu Vân lắc đầu.
Lục Ngôn Sâm thấy vậy thì không hiểu, nhưng vẫn không hỏi gì, tôn trọng ý kiến của cô.
Anh ta không biết có nên nói chuyện này với cô hay không.
Cả người Hướng Thu Vân bị thương nặng, không tiện động đậy, lúc nói chuyện cũng tốn sức, nhưng vẫn nhìn thấy vẻ mặt của anh ta: “Bác sĩ Lục có chuyện gì thì cứ nói. . . Đi.”
Cuống họng rất đau, nếu không phải trong miệng không có mùi máu tươi, cô nghĩ cuống họng đã chảy máu.
“. . . Không có việc gì, cô nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ nhiều.”
Lục Ngôn Sâm muốn nói là cô bị thương quá nghiêm trọng, với kỹ thuật chữa trị hiện tại thì đừng nói những vết sẹo trên người, ngay cả vết sẹo trên mặt cũng không thể xóa hết được.
Mà lại làn da là một phần của hệ thống miễn dịch của trong con người, lần này cô bị nổ bom dẫn đến bị thương nặng, hệ thống miễn dịch của làn da