Chung Khánh Hiên nhắm mắt đi theo sau lưng anh, lo lắng nói: “Bây giờ anh mới hơn hai mươi tuổi, cuộc sống sau này còn rất dài. Anh đưa tất cả mọi thứ cho người khác, sau này anh sẽ thế nào?”
Hạ Vũ Hào không để ý đến anh ta, anh đi đến bàn làm việc rồi mở ngăn kéo, tìm kiếm tài liệu. Anh đứng lên, cầm tài liệu muốn đi ra ngoài.
“Vũ, Hào!” Chung Khánh Hiên đứng trước mặt anh, cau mày nói: “Anh uống say, hiện tại không thích hợp nói chuyện hợp tác với người khác.”
“Tôi không có say.”
“. . . Được, coi như anh không say. Nhưng trước khi cậu quyết định chuyện quan trọng như vậy thì cũng phải bàn bạc với bác gái một chút. Hoặc là anh nghiêm túc suy nghĩ, qua mấy ngày nữa quyết định cũng không muộn.”
Đây là mọi thứ Vũ Hào tích góp hơn hai mươi năm qua, nếu như không còn gì thì sau này phải làm sao?
“Tôi đã suy nghĩ kỹ càng, anh tránh ra.” Hạ Vũ Hào đưa tay đẩy anh ta ra, cầm tài liệu đi ra ngoài.
Chung Khánh Hiên mắng một tiếng, bình thường bạn tốt lý trí như vậy, sao hiện tại giống như kẻ điên, khuyên thế nào không nghe?
Anh ta muốn buông tay mặc kệ, nhưng cuối cùng vẫn đuổi theo.
“Vũ Hào! Tôi là bạn của anh, tôi nhất định phải nhắc nhở anh một câu: Anh đưa những thứ này ra ngoài thì sẽ không lấy lại được!”
Hạ Vũ Hào nhìn anh ta, đáy mắt đầy tơ mắt dâng lên sự đau thương: “Không còn Hướng Thu Vân và đứa bé, tôi cần những thứ này thì có ích lợi gì?”
Nếu không có suy nghĩ báo thù chống đỡ thì anh đã không sống nổi. . .
***
Chung Khánh Hiên chưa bao giờ thấy dáng vẻ suy sụp của anh thì sửng sốt một chút, anh đã cầm tài liệu xuống lầu.
Anh ta lấy lại tinh thần, đi theo đến phòng khách.
Hạ Vũ Hào không thay đổi sắc mặt đưa cho con gái cả nhà họ Hạ.
“Đây là