*Chương có nội dung hình ảnh
Đọc truyện hay:
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
***
Cô ta sợ tổn thương lòng tự trọng của Hướng Thu Vân nên không có nói ra hai chữ hủy dung.
Lâm Quỳnh Chi bỗng nhiên hiểu ra, khổ sở nói: “Thu Vân của chúng tôi cũng rất xinh đẹp, nhưng xe lại nổ tung, con bé. . .”
Cô ta nghẹn ngào một chút: “Nếu Thu Vân còn sống, có lẽ cũng như vậy. Cô Quan, cô đừng quá tự ti, sẽ có người không để ý đến mặt của cô mà làm bạn với cô.”
Có lẽ bởi vì cùng cảnh ngộ nên sinh ra đồng cảm, cô ta rất thông cảm cho người xa lạ mới gặp này.
“Cổ họng cô Quan cũng bị thương, tôi thay cô ấy cảm ơn cô.” Hộ lý nói.
Hướng Thu Vân nhìn ống tay phải trống rỗng của Lâm Quỳnh Chi thì trong lòng đau đớn.
Cô gián tiếp hại chị dâu mất một cánh tay, nhưng cô ta chưa bao giờ trách cô. . . Sao người tốt như vậy lại phải gặp chuyện thế này chứ?
“Không cần khách sáo, tôi nên thay Thu Vân cảm ơn cô Quan mới đúng. Chẳng qua trên người cô Quan bị thương nên quay về bệnh viện nghỉ ngơi sớm, nếu vết thương nặng hơn thì không tốt.” Lâm Quỳnh Chi nói.
Hộ lý thở dài: “Tôi và bác sĩ cũng khuyên cô Quan như thế, nhưng cô ấy không nghe, cố chấp muốn tới.”
Hai người nói một lát thì Lâm Quỳnh Chi phải phải tiếp đón khách nên định rời khỏi.
“Chuyện đó. . . Cô là là Mợ Hướng đúng không? Có thể làm phiền cô