Đọc truyện hay
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Tôi cho ông đi sao?” Giọng Hạ Vũ Hào nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau ông ta, mang theo hơi lạnh thấu xương.
Ông ba Hạ nhăn nhó: “Vũ Hào, cậu là người bề dưới, đừng có quá đáng! Hiện tại tôi không đi, chẳng lẽ ở đây để bị đánh sao? Nhuận Trạch, chúng ta đi!”
Hạ Nhuận Trạch nhíu mày không nhúc nhích.
“Ngồi xuống.” Hạ Vũ Hào lạnh mặt nhìn Hạ Nhuận Trạch do dự rồi nhìn ông ba Hạ.
Ông ba Hạ lộp bộp trong lòng, ánh mắt của anh làm cho ông ta nổi da gà, nhưng không muốn nhận thua, vịt chết còn mạnh miệng nói: “Tôi nể mặt Nhuận Trạch mới ở lại chứ không phải sợ cậu!”
Hạ Vũ Hào không để ý ông ta, anh thu hồi ánh mắt lạnh lùng nói: “Thời gian không nhiều, suy nghĩ thật kỹ, đừng sinh ra suy nghĩ khác, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Câu này của anh không hề khách sáo nhưng không ai dám phản bác.
Ông cả Hạ và vợ nói nhỏ với nhau, yếu ớt nói: “Vũ Hào, tôi không có ý gì khác, nhưng chuyện quan trọng như vậy, tôi muốn gọi cho cô cả và cô hai của cháu thương lượng một chút, cũng không tính là quá đáng chứ?”
Ba nhà bọn họ luôn cùng tiến cùng lùi, làm chuyện gì cũng phải thương lượng.
Hạ Vũ Hào gật đầu, cầm chai rượu lên uống không nói tiếp.
Ông cả Hạ cầm điện thoại ra ngoài. Mấy người khác cũng không rảnh rỗi, nhỏ giọng bàn bạc.
“Vũ Hào, ba con. . .” Triệu Phương Loan không quan tâm nhà họ Hạ, bà chỉ quan tâm ba Hạ có ly hôn với mình không.
Trong giới nhà giàu, cho dù là đàn ông hay phụ nữ cũng có rất ít người chung thủy. Nhưng cho dù từ đầu hai bên không có tình