“Cô biết giả chết, không liên lụy đến Vũ Hào, coi như cô khôn ngoan!” Ông cụ Hạ hừ một tiếng: “Nhưng bác sĩ nói với kĩ thuật y học bây giờ sẽ không thể xóa hết vết sẹo trên người cô. Mà sau đó bác sĩ nói cô phải uống thuốc kích thích hoocmon, dáng người sẽ biến dạng.”
Cuối cùng ông ta kết luận: “Dáng vẻ của cô đừng nghĩ gả vào nhà họ Hạ.”
Hướng Thu Vân không tranh luận với ông ta, cô có thể sống qua hôm qua hay không vẫn chưa biết được, tranh luận với ông ta có ý nghĩa gì chứ?
Cô không mở miệng làm cho ông cụ Hạ rất không hài lòng: “Cô không nói lời nào là có ý gì? Dùng im lặng để chống đối tôi sao?”
“Ông muốn nói thế nào cũng được.” Hướng Thu Vân nói.
Cho dù ông cụ Hạ không hài lòng Hạ Vũ Hào, nhưng bọn họ là người nhà họ Hạ nên chắc chắn đứng cùng một phe.
Cho dù cô. . . Chết rồi, có lẽ cũng không cần lo lắng Hạ Vũ Hào bị nhân vật lớn kia gài bẫy đến đi vào đường cùng.
Ông cụ Hạ bị câu nói này làm cho tức giận đến mặt đỏ tới mang tai: “Hướng Thu Vân, cô muốn chết sao? !”
“Lần này ông đến không phải muốn giết chết tôi sao?” Ngoại trừ điều đó, cô nghĩ không ra được lý do ông cụ Hạ đến tìm mình.
Ông cụ Hạ hừ một tiếng, không nói nữa.
Lúc này Hướng Thu Vân còn nhìn ông ta, sau đó dứt khoát dời tầm mắt chuẩn bị đi ngủ. Dù sao cô cũng không đoán được suy nghĩ của ông cụ Hạ, còn không bằng ngủ một lát, chết đi trong lặng lẽ. . . Có lẽ sẽ không đau đớn như mấy lần trước.
“Hướng, Thu, Vân!” Ông cụ Hạ thấy cô muốn đi ngủ ở trước mặt mình thì cầm gậy