Ông cụ Hạ nói ra: “Tôi vẫn chưa biết người kia là ai, nhưng ông ta là quan chức cấp cao, người bình thường khó có thể tưởng tượng được.”
“Vậy ông. . . không biết?” Người có thể làm cho ông cụ Hạ nói là quan chức cấp cao khó có thể tưởng tượng được, tính toán đâu ra đấy cũng không có mấy người.
“Nếu tôi biết thì hiện tại còn cần đến tìm cô sao?” Ông cụ Hạ trừng mắt cô: “Hiện tại không thể để cho người khác biết chuyện tôi còn sống.”
“Người có thể thuyết phục Vũ Hào cũng chỉ có cô. Cô nói với Vũ Hào, từ đầu người kia muốn dùng tập đoàn Giang Thị để rửa tiền, say đó mấy người khiến tập đoàn Giang Thị sắp phá sản, ông ta mới chuyển mục tiêu qua tập đoàn Hạ Thị.”
Ông cụ Hạ nói đến đây thì sắc mặt càng khó coi hơn: “Cô đúng là sao chổi! Từ khi Vũ Hào gặp cô thì chưa từng gặp qua chuyện tốt nào!”
Nếu không phải vì nhà họ Hướng, Vũ Hào cũng sẽ không làm cho tập đoàn Giang Thị sắp phá sản. Vậy thì người kia cũng sẽ không chuyển mục tiêu đến tập đoàn Hạ Thị!
Hướng Thu Vân đang khiếp sợ, vốn không nghe thấy ông ta nói hai câu cuối.
Rửa tiền?
Người kia để mắt tới tập đoàn Hạ Thị là vì rửa tiền!
Nhưng —
“Ông ta rửa tiền thì liên quan gì đến việc chia rẽ tôi và Hạ Vũ Hào? Mà tôi sống cũng không ảnh hưởng kế hoạch của ông ta.”
Ông cụ Hạ nhìn cô như đồ ngốc: “Cô cảm thấy ai muốn vào tập đoàn Hạ Thị thì vào, ai nghĩ rửa tiền cũng được sao?”
Hướng Thu