Ông cụ Hạ đã không còn là chủ tịch tập đoàn Hạ Thị, nhưng sau khi ông ta giả chết thì cũng chưa từng có ai dám nói như vậy trước mặt ông ta.
“Cô nói cái gì?” Ông cụ Hạ giận dữ, từng chữ hét ra từ cổ họng.
“Tôi nói ông đáng chết nhất.” Hướng Thu Vân lặp lại một lần nữa: “Nhà họ Hạ có thể sụp đổ hay không thì không liên quan đến, tôi chỉ quan tâm Hạ Vũ Hào. Nếu ông còn nói không suy nghĩ như thế thì đừng trách tôi nói ra chuyện ông còn sống.”
Những năm qua kẻ thù của ông cụ Hạ không ít, hiện tại ông ta không nghèo túng như người bình thường, nhưng trong tay không còn sức mạnh.
Nếu cô nói chuyện này ra thì ông ta còn dễ chịu hơn.
“Cô uy hiếp tôi?” Ông cụ Hạ không thể tin được: “Cô cảm thấy tôi sẽ sợ?”
Hướng Thu Vân nói ra: “Nếu ông không sợ thì sẽ không tìm tôi hợp tác, mà tìm một người có năng lực hơn. Nhưng ông không dám, bởi vì ông không có bạn bè, ông cũng không biết người mình tìm có thể quay đầu phản bội mình hay không.”
“Thậm chí ông không dám tìm con của mình, bởi vì ông sợ bọn họ lặng lẽ giết chết ông vì những chuyện không vui trước kia.”
Ông ta coi cô là đồ ngốc sao?
Ông cụ Hạ thay đổi sắc mặt, sắc mặt khó coi lại không có lời nào để nói. Bởi vì cô nói sự thật.
“Ông xin lỗi Hạ Vũ Hào đi.” Hướng Thu Vân thản nhiên nói.
Ông cụ Hạ cau mày nói: “Nó không ở đây, khi nào mọi chuyện được giải quyết, tôi sẽ xin lỗi nó.”
Đến lúc đó ai còn nhớ chuyện này chứ?
“Xin lỗi!” Hướng Thu Vân kiên trì nói: “Hoặc là tôi nói chuyện ông còn sống ra, ông chọn đi. Còn có, đừng nghĩ giết chết tôi, bạn tôi biết tôi ở