“Bộ trưởng Trâu quá coi trọng tôi rồi.” Hạ Vũ Hào cười lạnh: “Tư lệnh Chu điều tra ông bởi vì ông liên quan đến việc mua bán vũ khí, bán bí mật của quốc gia.”
“Mà chuyện này đã báo cáo cho trung ương, trung ương thành lập hai tổ điều tra, một tổ điều tra ông mua bán vũ khí, bán bí mật của quốc gia; một tổ khác điều tra ông tham ô hối lộ, bảo kê cho xã hội đen. Ông cảm thấy một thương nhân nhỏ như tôi có thể can thiệp vào trung ương sao?”
Bộ trưởng Trâu chỉ biết tư lệnh Chu đang điều tra mình, nhưng lại không biết trung ương đã thành lập hai tổ điều tra ông ta, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Cấp dưới của ông ta nghe vậy thì hoảng sợ.
Hạ Vũ Hào lắc túi tài liệu trong tay: “Nếu tôi là ông thì sẽ lập tức xử lý những chứng cứ rửa tiền này, sau đó nhân cơ hội hai tổ điều tra chưa có chứng cứ khác mà rời khỏi nước.”
Bộ trưởng Trâu nghiêm mặt, vẻ mặt thay đổi nhưng không nói tiếp.
Đây đúng là một đề nghị tốt.
Nhưng ông ta còn hai phần ba số tiền chưa xử lý, ông ta không thể mang theo số tiền kia xuất cảnh được, nếu không thì bên hải quan sẽ ngăn lại.
Ông ta tích góp hơn nửa đời người mới có được số tiền đó, mà sau khi ông ta ra nước ngoài