”Vâng.” Cấp dưới cầm USB định đi vào nhà vệ sinh.
Hạ Vũ Hào lại lên tiếng gọi anh ta: “Chờ một chút.”
Lúc anh gọi người kia thì cầm lấy ly nước sôi tưới lên trên túi tài liệu chỉ còn một nửa.
Cấp dưới dừng bước lại nhìn về phía bộ trưởng Trâu, chờ lệnh của ông ta.
“Không cần để ý đến cậu ta, ném đi.” Bộ trưởng Trâu vung tay, cười lớn nói với Hạ Vũ Hào: “Nếu tôi đã đốt như thế, cậu nghĩ còn có thể sử dụng?”
Ông ta nói xong thì nói với cấp dưới khác: “Đưa bộ đàm cho tôi.”
Ông ta muốn đích thân ra lệnh giết chết Hạ Vũ Hào dám uy hiếp mình!
Hạ Vũ Hào châm chọc nói: “Sao ông không mở ra xem bên trong là thứ gì?”
“Cậu có ý gì, bên trong không phải là sổ sách sao?” Bộ trưởng Trâu thu lại nụ cười, không cầm bộ đàm nữa.
Hạ Vũ Hào dựa vào ghế, vẻ mặt đùa cợt.
Bộ trưởng Trâu nhíu mày, lấy đồ trong túi tài liệu ra–
“Đừng nghĩ dùng tôi làm con tin để uy hiếp người khác, nếu nhận đồ của tôi thì là cấp dưới của tôi, anh ta chỉ nghe lệnh của tôi. Ông cũng đừng nghĩ hối lộ vợ của Lý tổng như thế, sau đó hối lộ cấp dưới của tôi.”
“Tôi có thể cam đoan cho dù ông tìm tất cả mọi người cũng không thể tìm đến người kia.”
Trước khi bộ trưởng Trâu mở miệng uy hiếp thì Hạ Vũ Hào đã phá hỏng.
Bộ trưởng Trâu hơi nghiêng người, đáy mắt nham hiểm: “Cậu cho rằng tôi sẽ làm theo kế hoạch của cậu sao?”
“Đương