“Ừm.”
Hướng Quân thấy cô đồng ý, gật đầu định ra ngoài.
“Chờ chút đã, anh, em vẫn còn chuyện không rõ.” Hướng Thu Vân nói: “Từ khi nào thì Vũ Hào biêt em còn sống? Còn nữa, lúc trước không phải anh ấy ở trong nhà cả ngày, công ty cũng không tới ư? Sao lại tra ra được chuyện rửa tiền của bộ trưởng Trâu?”
Trước đó có chuyện cấp bách, cô không kịp suy nghĩ mấy việc này.
Bây giờ mọi chuyện đều đã được giải quyết, cô lại thấy tò mò.
Hướng Quân trả lời từng vấn đề.
“Nghe ý cậu ta thì, lần thứ hai em đến đến tìm cậu ta, thì cậu ta đã đoán được. Nhưng trên người phó tổng Lý có máy nghe trộm và camera mini, cậu ta sợ em bị lộ, mới không gặp em.”
“Cả ngày ở nhà, công ty cũng không đế là vì phó tổng Lý luôn theo sát cậu ta, làm gì cũng khó. Chờ lúc phó tổng Lý không ở bên cạnh, cậu ta mới gọi điện cho anh, bảo anh liên lạc với tư lệnh Chu, công ty cũng đã được cậu ta sắp xếp ổn thỏa, bọn anh muốn lấy sổ sách cũng không phải việc khó.”
“Từ đầu cậu ta cả ngày mượn rượu giải sầu không phải giả, nhưng sau khi phát hiện em còn sống, thì chỉ là lừa gạt mấy kẻ kia mà thôi.”
Thì ra là như vậy.
Hướng Thu Vân nhíu mày, “Phó tổng Lý. . .”
Chỉ mở đầu, rồi không nói không nữa.
Phó tổng Lý và Hạ Vũ Hào quen biết đã lâu, lại làm chuyện như thế, chắc hẳn trong lòng Hạ Vũ Hào cũng không chịu nổi.
Hướng Quân khoát tay nói: “Em đừng hiểu lầm, phó