Cô không tạm biệt với Hướng Thu Vân, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, vô cùng cẩn thận đóng cửa lại.
Hạ Vũ Hào đang nói chuyện với Hướng Quân ngoài hành lang, thấy cô đi ra, Hướng Quân gọi cô lại: “Tiền cô cứ nhận lấy, chuyện công việc, tôi sẽ bảo trợ lý nói với cô. Nếu cô muốn tham dự hôn lễ của Thu Vân, tôi sẽ cho người đưa thiệp mời và trang phục dạ hội cho cô.”
“. . . Vậy làm phiền anh Hướng.” Chu Hồng hơi do dự, cuối cùng vẫn không từ chối.
Hơn ba triệu, cô không ăn không uống bao nhiêu năm mới có thể kiếm được chứ?
“Không cần khách sáo, cô cứu Thu Vân, cũng như cứu cả nhà chúng tôi, tôi nên cám ơn cô mới đúng.” Bình thường Hướng Quân khá kiêu ngạo, nhưng đối với người đã giúp đã nhà anh, thái độ lại hoàn toàn khác.
Chu Hồng cười cười, rời đi.
Lúc này Hướng Quân mới nói với Hạ Vũ Hào: “Đừng cầu hôn, trực tiếp kết hôn đi.”
“Mỗi người phụ nữ, đều muốn một màn cầu hôn đầy lãng mạn, và một hôn lễ khắc cốt minh tâm, tôi không muốn để Thu Vân thiếu bất kỳ điều gì.” Anh ra ngoài cùng Hướng Quân là muốn bàn bạc chuyện cầu hôn.
Hướng Quân buồn bực gãi gãi đầu, “Đó là em gái tôi, cậu nghĩ rằng tôi muốn nó thiếu thốn? Nhưng nó bây giờ. . .”
Anh hơi dừng lại rồi nói, “Bây giờ con bé như thế, cậu cho nó một màn cầu hôn lớn, rồi một hôn lễ long trọng, cậu thấy đối với nó là lãng mạn, hay là gánh nặng đây?”
Họ có thể không để ý đến việc nhan sắc Hướng Thu Vân bị hủy hoại, nhưng lúc cầu hôn và trong hôn lễ sẽ có rất nhiều người, nếu bọn họ bàn tán về mặt của Hướng Thu Vân, nếu cô nghe thế thì phải làm sao?
Dù những người đó e ngại thế lực của hai nhà Hạ, Hướng, không dám bàn tán, bọn nhưng chắc chắn sẽ nhìn Hướng Thu Vân với ánh mắt soi mói! Trong mắt bọn họ