Vừa lúc có người giúp việc đi qua, kinh ngạc nói: “Cô Nhậm, sao cô còn ở đây?”
“Tôi ở đây để đợi ngăn cản Hạ Vũ Hào!”
“Họ vừa mới đón dâu rời đi rồi mà!”
Nhậm Gia Hân, “Gì cơ?!”
Cô vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho Chung Khánh Hiên, gần như muốn khóc, “Thầy!!!! Thầy bỏ rơi em”
Thật đáng giận, không ai nhớ đến phù dâu là cô sao?!
Hướng Thu Vân mặc đồ khủng long, cử động khá bất tiện. Cô vụng về đưa tay, chọc Hạ Vũ Hào, “Mặc như vậy, là vì lúc em thử váy cưới không vui sao?”
“Đừng nghĩ nhiều.” Hạ Vũ Hào khẽ véo mũi cô, đáy mắt mang theo vẻ dịu dàng, còn có sự kìm nén đau lòng, “Chỉ vì thấy thú vị thôi.”
Anh không muốn lòng cô có quá nhiều gánh nặng.
Váy cưới được đặt làm hai năm trước, khi đó anh không ngờ lại xảy ra vụ tai nạn cảm thấy cô mặc chiếc váy này, chắc chắn rất xinh đẹp.
Khi xác định được ngày cưới, anh đã liên lạc với nhà thiết kế váy cưới làm một chiếc khác, nhưng mỗi lần đối phương đang hoàn thành tác phẩm, đều sẽ không thể liên lạc được, kể cả anh cũng không.
Nhưng nếu muốn sửa lại chiếc áo cưới trước hôn lễ thì không kịp.
Thực ra, sau khi không thể liên lạc được với nhà thiết kế, anh đã đặt trước một cái khác, nhưng thời gian ba tháng quá gấp, chiếc váy cuối cùng cũng không thể hoàn thành.
Hướng Thu Vân gật đầu, không nói tiếp nữa, nhưng trong lòng ngũ vị tạp trần.
Hạ Vũ Hào luôn tốt với cô ngoài sức tưởng tượng.
Khi xe hoa dừng trước cửa khách sạn, bên ngoài có rất nhiều xe sang đang đậu. Hướng Thu Vân