**********
Chương 96: Quyên góp quà sinh nhật đi
Hướng Thu Vẫn cố gắng mở miệng từ chối uyển chuyển: “Bình thường công việc của em rất bận, có cơ hội rồi nói sau nhé.
Cô cũng đã nói như thế rồi, Lâm Quỳnh Chi cũng chỉ đành nói được thôi.
Chiếc xe nhanh chóng đậu ở phía trước club Mộng
Hương.
Hướng Thu Vân bắt lấy tay nắm cửa xe, khi định lái xe, Hướng Quân kêu lấy cô: “Thu Vân, em đợi một chút.
Anh ta lại nhìn sang Lâm Quỳnh Chi, chỉ vào căn siêu thị nhỏ ở bên cạnh club: “Có chút khát, em đi mua chai nước cho anh nha.
Trong xe có nước, anh ta rõ ràng muốn kêu Lâm Quỳnh Chi ra chỗ khác để nói riêng với Hướng Thu Vân.
Lâm Quỳnh Chi cũng đoán ra được điều này, sắc mặt của cô ấy thay đổi không ngừng, hồi lâu không nhúc nhích.
“Em quen thuộc với ông chủ của cửa tiệm đó, để em đi cho.
Hướng Thu Vân cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Lâm Quỳnh Chi, chị dâu một lòng một dạ đối xử với anh trai của cô, kết quả anh trai lại muốn tránh mặt chị dâu để thì thầm nói chuyện với cô, có chút coi chị dâu là người ngoài.
Nếu đổi lại là cô, thì cô cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
“Hôm nay em đã bận cả ngày, cũng mệt rồi.” Lâm Quỳnh Chi kéo lấy cô, trừng mắt nhìn Hướng Quân một cái, sau đó nói: “Chị đi cho”
Nói xong, mở cửa bước xuống xe, nhưng không có đi siêu thị mua nước, mà đứng ở nơi cách chiếc xe không xa.
Hướng Thu Vân nhìn bóng lưng của cô ấy, thở dài: “Anh, có chuyện gì mà anh không thể nói trước mặt chị dâu vậy? Cho dù là kiếm cớ, anh cũng phải kiếm một cái cớ đừng rõ ràng như thế, anh làm như vậy, không phải sẽ khiến cho chị dâu thấy khó chịu sao?”
Im lặng.
Hướng Quân buồn bực rút một điều thuốc ra, kẹp lên miệng, châm lửa, sau đó nhìn Hướng Thu Vân qua kính chiếu hậu, lại dập tắt điều thuốc đi, hạ kính xe xuống rồi vứt ra ngoài.
Đã đến tháng mười rồi, thời tiết vào buổi sáng vẫn ổn, nhưng buổi tối thì có chút lạnh, nhất là với Lâm Quỳnh Chi đang mặc trang phục dạ hội.
Hướng Thu Vân nhìn cái mũi sắp lạnh đỏ lên của Lâm
Quỳnh Chi: “Bên ngoài quá lạnh rồi, kêu chị dâu vào đây đi.” Cô hạ kính xe xuống định kêu lấy người, nhưng vẫn chưa kịp kêu thì cửa kính xe lại được nâng lên.
“Chuyện lớn thì anh không thể giúp được, nhưng giúp em chuyện vặt thì vẫn còn được đấy" Hướng Quân vẻ mặt như ăn phải ruồi, anh ta nghiến răng nói: “Vài ngày sau, anh sẽ hẹn tên khốn Hạ Vũ Hào ra ngoài, khi gần đến giờ thì anh sẽ gọi cho em!” “Ừm.” Hồi lâu sau, Hướng Thu Vân đáp lời, sau đó hạ cửa kính xe xuống, gọi Lâm Quỳnh Chi.
Lâm Quỳnh Chi ôm cánh tay đi đến trước xe, phớt lờ đi cánh cửa chỗ ghế lại do Hướng Quân mở cho cô ấy, ngồi ở phía sau.
Không nói năng, cũng không quát mắng, nhưng sắc mặt rất khó coi.
“Chị dâu, anh vừa nãy nói với em về...!chi tiết quyến rũ Hạ Vũ Hào.” Hướng Thu Vân muốn cười, nhưng đôi môi làm thế nào cũng không hợp tác: “Anh sợ em quá lúng túng nên mới kêu chị ra ngoài.
Chị đừng giận anh ấy, có trách thì trách em đi.
Cô không học được thứ gì tốt từ ba mẹ, nhưng lại học rất giỏi về khoản ưa sĩ diện của ba, đôi khi đã nói năng khoác lác, thì có nghiến răng cũng phải làm được điều đó.
Nhưng sau khi lãng phí thời gian hai năm ở trong tù thì lại đến club Mộng Hương, cô đến tôn nghiêm cũng không còn thì sĩ diện từ đâu ra chứ?
Lâm Quỳnh Chi nhìn cô, từ vẻ mặt không cảm xúc đến kinh ngạc, sau đó đến đau lòng, áy náy và buồn bã, chẳng qua là vài giây ngắn ngủi mà thôi.
Cô ấy muốn nói điều gì đó an ủi Hướng Thu Vân, nhưng nhận ra nói gì cũng không phù hợp.
“Đã muộn rồi, anh với chị dâu về sớm đi, chú ý an toàn khi trên đường” Hướng Thu Vân mở cửa bước xuống xe, đứng ở một bên nhìn họ.
Hướng Quân sợ cô sẽ cảm thấy khó xử và xấu hổ, cũng không nói nhảm, trực tiếp khởi động xe, rẽ vào dòng xe và rời đi.
Cho đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Hướng Thu Vân mới mím môi, quay người đi về ký túc xá.
Tút...!
Di động rung lên.
Có lẽ sợ cô không tiện nghe điện thoại, Triệu Phương Loan đã gửi một tin nhắn Wechat.
“Thu Vân, bác đã nhờ người đem món quà sinh nhật của cháu đến nhà họ Hạ rồi, khi nào cháu qua lấy, để bác cho người đến đón cháu.
Gió hơi lạnh, Hướng Thu Vân rụt cổ lại, trả lời bà ấy.
“Những món quà đó quá đắt tiền rồi, cháu giữ lại cùng lắm cũng chỉ có thể làm đồ trang trí, không có tác dụng gì cả.
Nếu bác có thời gian, có thể làm phiền bác xử lý những món quà sinh nhật đấy giúp cháu không, sau đó đem tiền quyên góp cho những người tàn tật có