Vất vả lắm Giang Minh Thắng mới có cơ hội gặp cô ta một lần, không muốn cãi nhau hoặc nói chuyện không vui với cô ta, liền chuyển chủ đề.
“Hướng Thu Vân không chết, chuyện của em còn có thể bàn bạc. Hân Yên, những chuyện này vốn là do em sai, nếu em chân thành xin lỗi Hướng Thu Vân và Hạ tổng, có thể họ sẽ. . .”
Giang Hân Yên lắc đầu, ngắt lời anh ta, “Em đã thua, rơi vào kết cục này, bị trừng phạt là đúng tội. Nhưng, em chưa từng thiếu bọn họ điều gì, không cần xin lỗi. Em chỉ là thích anh Vũ Hào, cố gắng tranh đến cùng mà thôi.”
“Sao đến bây giờ em vẫn còn ngoan cố như vậy?” Giọng Giang Minh Thắng cao hơn, “Em đầu tiên là hãm hại Hướng Thu Vân, sau đó là mưu sát, đây đều là lỗi của em! Em. . .”
Không ngờ anh vào đây, chỉ là muốn nói những lời này.
Giang Hân Yên không rõ vì điều gì, khóe mắt hơi chua xót. cô ta khẽ nuốt nước bọt, làm nhuận họng, “Đến giờ rồi, anh, em đi trước đây.”
Cô ta ngẩng đầu nhìn quản ngục, cười nói: “Làm phiền các vị đưa tôi về, cảm ơn.”
Hai quản ngục gật đầu, một trái một phải đỡ cô ta ra cửa.
“Hân Yên, Hân Yên!!!” Giang Minh Thắng lớn tiếng gọi cô ta, đáy mắt đều là tơ máu.
Nhưng Giang Hân Yên không quay đầu lại, mấy quản ngục trực tiếp đưa cô ta trở lại phòng giam.
Trước khi đóng của, cô ta gọi quản ngục lại, “Có thể phiền cô giúp tôi chuyển lời tới anh trai tôi được không?”
“Cô nói đi.”
“Giúp tôi nói với anh ấy một câu, ” Giang Hân Yên hơi dừng, đáy mắt lấp lánh ánh nước, ý cười như hoa quỳnh nở rộ, “Tạm biệt.”
“Được.”
Rầm.
Cửa đóng lại.