Hạ Vũ Hào không thay đổi sắc mặt, đáy mắt hiện ra ý cười: “Không có việc gì.”
Quản lý dẫn bọn họ đến phòng ăn, Nhậm Gia Hân và Chung Khánh Hiên đã đến.
Sáu năm qua, Nhậm Gia Hân không thay đổi nhiều, khuôn mặt trẻ con nhìn như học sinh cấp ba. Hiện tại cô ấy nâng bụng lớn, có vẻ mập hơn trước kia.
Hướng Thu Vân đi vào thì nghe được cô ấy đang phàn nàn: “Em đã nói không sinh con, anh lại không phải sinh, thằng bé đang đá bụng em! Đều tại anh, đều tại anh, đều tại anh!”
“Được, trách anh trách anh, em đừng nóng giận, không tốt cho con.” Chung Khánh Hiên bóc cam đưa đến trước mặt Nhậm Gia Hân.
Nếu trước kia anh ta cưng chiều cô như đứa bé, hiện tại anh ta hoàn toàn cưng chiều cô như người thiểu năng.
Nhậm Gia Hân còn muốn phàn nàn, kết quả cô ấy nhìn thấy Hướng Thu Vân thì lập tức nhảy dựng lên: “Hướng Thu Vân! ! ! !”
“Cô nhóc, đừng kích động, em là phụ nữ mang thai!” Chung Khánh Hiên đứng lên, hồn bay phách lạc.
Nhưng anh ta chưa kịp ngăn cản Nhậm Gia Hân thì cô ấy như con bướm bay về phía Hướng Thu Vân. Có vẻ còn muốn nhảy đến người Hướng Thu Vân.
Nếu cô ấy nhảy lên thật thì xem chừng hai người sẽ ngã sấp xuống.
May là Hạ Vũ Hào bên cạnh kéo cổ áo của Nhậm Gia Hân rồi xách cô ấy qua một bên.
Nhậm Gia Hân cũng không để ý, vây quanh Hướng Thu Vân, còn nhéo mặt cô: “Wow, khôi phục lại được rồi, trên mặt còn một chút sẹo, gần như không nhìn thấy!”
Ánh mắt của cô ấy sáng lóng lánh, nhéo mặt Hướng Thu Vân: “Vậy sau này tớ già đi thì có phải cũng có thể đổi thành mặt người trẻ tuổi không?”
Hai người dính mặt vào nhau, Hạ Vũ Hào cau mày ôm eo Hướng Thu Vân kéo cô về phía sau: “Suy nghĩ viển vông.”
“Không thể, nếu không thì thế giới này sẽ rất hỗn loạn sao?” Hướng Thu Vân nói.
Nhậm Gia Hân ồ một tiếng, có chút tiếc nuối, nhưng vẫn mừng thay Hướng Thu Vân, líu ríu nói lời chúc phúc.
Chung Khánh Hiên nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm bụng của cô ấy, sợ cô ấy không cẩn thận va vấp.
Một lát sau Hướng Quân và Lâm