Gió đêm lành lạnh, thổi qua đầu óc nóng hổi của tôi.
Tôi không biết Hứa Nhân Ninh tan tầm lúc mấy giờ, nên cứ ngồi ngẩn người trong công bên cạnh TESS.
Suy nghĩ của tôi rối loạn, nghĩ cứ ngồi đối trăng thế này cho đến bình minh, không quan tâm gì hết...
Hương thơm quen thuộc theo gió chầm chậm đưa đến, tôi nghĩ có lẽ là hương hoa nở rộ trong góc nào đó được gió thổi tới, nhưng khi đôi bàn tay ấy ôm tôi từ phía sau, tôi không thể tiếp tục lừa mình dối người.
Đó là hương hoa thoang thoảng trên người Hứa Nhân Ninh, tôi luôn biết.
"...!Sao chị biết em ở đây?" Tôi tựa cằm vào đầu gối nhìn bàn đu dây phía trước: "Tan tầm rồi?"
"Ừ, vừa xong việc đi ra, nhìn thấy xe em lại không thấy ai bên trong, chị nghĩ có lẽ em đang ở gần đây."
"Như vậy à?" Tôi sờ túi lấy di động ra xem, đúng là không nhỡ cuộc gọi nào.
Hai tay Hứa Nhân Ninh vòng quanh người tôi, tôi chỉ có thể thuận thế ngả vào lòng chị.
"Ừ, như vậy đấy." Hơi thở của chị phớt qua tai tôi, ngưa ngứa và thoáng chút tê dại.
"Dựa vào trực giác để tìm em, bị chị tìm thấy rồi.".
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Trong khoảnh khắc đấy tôi chợt muốn nói với người này, dù tôi ở đâu, xin hãy nhớ đến tìm tôi...!Nhưng thật xấu hổ khi nói về suy nghĩ thoáng qua như vậy, tôi đành thôi.
"Hứa Nhân Ninh."
"Hửm?"
"Chị còn muốn ôm bao lâu?"
"Ừm...!ôm cho đến khi chị không thấy lạnh nữa, sao nào?" Chị nói một cách hiển nhiên.
Hứa Nhân Ninh buông tay, đi vòng ra phía trước ngồi bên cạnh tôi, hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"
Tôi quay đầu nơi khác, lảng tránh ánh nhìn dịu dàng của chị, không thể nói vì chị mà tôi mới phiền lòng.
Tôi có thể cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của Hứa Nhân Ninh, không chút che giấu nhìn chằm chằm vào má tôi, tôi vừa quay đầu