Vài ngày sau, dì xuất viện.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, tôi trở về phòng, đẩy cửa bước vào, phút chốc sững sờ.
"Chị đây là..."
Hứa Nhân Ninh dừng tay thu dọn hành lý, ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Chị vốn chỉ định ở lại cho đến khi dì em xuất viện, bây giờ cũng phải đi rồi."
Cổ họng tôi khô ráp, nói không nên lời.
Hứa Nhân Ninh không nói thêm nữa, cúi đầu tiếp tục sửa soạn.
Nhìn góc nghiêng tao nhã của chị, không hề có vẻ miễn cưỡng, ngược lại lần này đi rất phóng khoáng.
Tôi ra khỏi phòng, tình cờ gặp Hứa Dục Duy lấy nước đi lên.
Tôi ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô bé, "Duy Duy, em có biết sẽ phải đi với mẹ không?"
Hứa Dục Duy gật đầu, luyến tiếc nói: "Mẹ nói rất lâu mới được gặp lại chị...!Sao chị không theo mẹ con em về?"
Tôi vươn tay chạm má cô bé, rốt cuộc thì tôi luôn mềm lòng khi đối mặt với cô bé.
Cơ thể nho nhỏ của Hứa Dục Duy nhào về phía tôi, vòng tay qua cổ tôi nũng nịu hỏi: "Chừng nào thì chị về?" Tôi vỗ lưng em, trấn an: "Rất nhanh thôi, chị sẽ dẫn em đi ăn món ngon."
Hứa Dục Duy ngẩng đầu, vẻ mặt khổ sở, "Em không ăn ngon cũng được, chỉ cần chị trở về cùng em thôi được không?"
Tôi ngẩn ra, tim hơi nhói, vô thức nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, nghĩ thầm rằng nếu Hứa Nhân Ninh mở lời, mình có dao động không...
Sập tối, tôi ngồi với dì trong phòng khách, dì có vẻ thoải mái biếng nhác, còn tôi lại hơi bồn chồn.
Lát sau, dì nhẹ nhàng lên tiếng: "Tiểu Thần, con không giữ bạn ở lại à?"
Tôi lắc đầu.
"Vậy con có muốn về cùng cô ấy không?" Dì hờ hững hỏi, nhưng lòng tôi lại thấy nặng nề.
Ánh mắt của bà sâu thẳm, tôi có chút bất an khi bị nhìn chằm chằm.
Tôi cúi đầu, khó khăn nặn ra ba chữ: "Con không biết."
Cuối cùng Hứa Nhân Ninh cũng mang theo hành lý xuống lầu, tay nắm Hứa Dục Duy, khẽ gật gầu với chúng tôi.
Tôi và dì đứng lên, cùng chị ấy đối mặt.
"Mấy ngày qua đã làm phiền." Hứa Nhân Ninh khách sáo nói, "Đã gây thêm phiền toái cho chị."
"Đâu có, cảm ơn em đã chăm sóc."
Hai người chuyện trò vui vẻ, tôi đứng bên có vẻ lạc lõng.
Dứt lời, dì nhìn về phía tôi nói: "Tiểu Thần, giúp bạn con mang hành lý ra xe nhé."
Tôi gật đầu, theo Hứa Nhân Ninh ra khỏi nhà.
Đoạn đường chỉ vài mét, tôi thoáng nghĩ nếu cứ đi mãi thế này thì tốt biết bao...
"Lê Thần."
Tim tôi rớt lộp bộp, đón nhận khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Nhân Ninh.
Chị cụp mắt, giọng nói mềm mại: "Em nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, chị đi trước đây." Nói rồi lập tức mở cửa xe ngồi xuống.
Tôi không biết mình bị chạm dây thần kinh nào mà đặt tay lên cửa xe.
Đôi mắt trầm tĩnh của Hứa Nhân Ninh nổi lên gợn sóng, ngạc nhiên nhìn tôi, sâu trong đôi mắt đen sáng ngời có thứ gì đó loé lên.
Tôi nhìn đến ngẩn ngơ, nếu không phải gió bất chợt nổi lên, tôi e rằng sẽ đắm chìm trong đôi mắt kia mà không thể tự kiềm chế.
"Em còn có thể...!trở về không?" Tôi nghe giọng mình run rẩy.
Bỗng dưng, Hứa Nhân Ninh lộ ra nụ cười, tôi nhìn thấy ánh nắng chói chang giữa những ngày mưa dầm dề.
Cơn gió nhẹ chầm chậm thổi qua, cùng lời đáp của chị luồn vào tim, hoa rơi rực rỡ.
"Chị sẽ luôn ở đây đợi em về."
Nhìn bóng xe khuất sau góc đường, tôi từ từ ngồi xuống, toàn thân khô nóng, ôm mặt hít thở sâu mấy hơi.
Nhưng dù có hít sâu thế nào cũng không thể làm dịu cơn đau nơi lồng ngực.
Một nét cười giản đơn của chị, một lời hứa buông lơi.
Loay hoay một lúc thì tâm trạng cũng bình tĩnh lại, tôi chậm rãi đi bộ về nhà.
Vừa mở cửa tôi đã đối diện với dì.
Bà dán mắt vào tôi mấy giây trước khi mở miệng: "Có phải con muốn nói gì với dì không?"
Tôi gật đầu, ngồi xuống đối diện bà, "Có phải dì quen biết Hứa Nhân Ninh không ạ?"
Dì không chút bất ngờ trước câu hỏi trực tiếp của tôi, chỉ đặt cốc nước xuống nói nhỏ: "Cuối cùng cũng hỏi rồi à...!Sao con lại hỏi thế?"
Ý thức được có thể dì nhận ra tôi đã biết, tôi nhợt nhạt cười, nói: "Con cảm giác được."
Dì khẽ thở dài, gật đầu, "Đúng vậy, trước đây có quen biết."
"Có thể nói cho con biết hai người gặp nhau thế nào không?"
Dì mỉm cười, hiển nhiên là không định nói với tôi.
Tôi cảm thấy thất vọng, nhưng không thể làm gì được.
Im lặng vài giây, bà thong thả nói: "Dì đã hứa với Nhân Ninh, nếu như con muốn biết thì nên hỏi thẳng cô ấy sẽ tốt hơn."
Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Hứa Nhân Ninh là