Có những người tạo cảm giác gặp lại nhau chi bằng hoài niệm, lúc này tôi có cảm giác như vậy đối với Hứa Nhân Ninh.
Không gặp chị, nỗi nhớ nhung lớn lên từng ngày; gặp được chị, hoài nghi, ngờ vực lại dâng đầy.
Tôi cảm thấy mình rất mâu thuẫn, không cách nào tìm được sự cân bằng trong lúc này, nhất là sau ngày sinh nhật của tôi.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen biết Hứa Nhân Ninh, mối quan hệ xuống đến mức đóng băng.
Sau nghỉ đông, tôi phải đối mặt với chuyện đi học lại và bước vào học kỳ hai của năm Đại học thứ hai.
Còn nhớ khi khai giảng nhìn thấy Đàm Nhã Hằng, cô ấy xoay vòng quanh người tôi, nhíu mày hỏi: "Sao lại cảm thấy cậu hơi gầy hơn nhỉ, sắc mặt cũng không tốt lắm."
Tôi gượng cười, không nói với Đàm Nhã Hằng chuyện xảy ra sau khi về Hứa gia.
Chuyện tôi và Hứa Nhân Ninh xung đột tất nhiên không thể giấu được Lương Mộ Hi, nhưng lần này chị ta tới tìm tôi không phải để làm hoà, vượt ngoài dự liệu.
"Thế nào? Đây là chuyện của hai người mà." Lương Mộ Hi ngồi đối diện vừa ăn chè đậu đỏ vừa nói: "Nếu như một câu hi vọng hai người sớm ở bên nhau của chị có thể làm hai người ở bên nhau thì chị sẽ nói mỗi ngày, nói đến khi tai hai người mọc kén mới thôi."
Vẻ mặt hớn hở của chị ta khiến tôi cảm thấy vô cùng bất lực.
Tôi nhấp một ngụm chè đậu đỏ, nghĩ cũng không có gì phải tránh né, liền hỏi: "Thật ra có chuyện em vẫn muốn hỏi, nếu chị không tiện trả lời cũng không sao."
"Nói đi." Lương Mộ Hi đặt muỗng xuống, cười nhìn tôi.
Quen biết Lương Mộ Hi lâu ngày, tôi cũng không còn thấy áp lực nữa, có lẽ vì vậy nên tôi mới buột miệng hỏi: "Hứa Nhân Ninh chị ấy...!cũng không...!dù sao thì chị ấy cũng có Duy Duy."
Lương Mộ Hi tò mò quan sát biểu cảm trên mặt tôi, suy đoán: "Ý em muốn hỏi, có phải Nhân Ninh thích con gái thật không? Em cảm thấy không có khả năng lắm, bởi vì có Hứa Dục Duy?"
...!Chị ta thật sự nên đổi sang nghề bói toán thì hơn.
Lương Mộ Hi cười khanh khách, "Thực ra cũng dễ đoán thôi, chị nghĩ có thể em sẽ hiếu kì.
Chuyện này ấy à...!chị nên nói từ đâu đây, tóm lại, em cứ xem như bố ruột của Duy Duy đã chết đi."
Tôi ngớ ra.
"Anh ta sẽ không xuất hiện nữa, em yên tâm.
Còn Hứa Nhân Ninh có thật sự thích con gái hay không, chị không cách nào khẳng định với em, điều duy nhất chị chắc chắn là, cô ấy thích em."
—— Thích, thật sự là tôi sao?
Tôi cố ép câu này xuống bụng.
Sau đó trọng tâm câu chuyện chuyển hướng vào sinh hoạt hàng ngày, chị ta chia sẻ với tôi rất nhiều chuyện thú vị khi khám bệnh, còn tôi thỉnh thoảng cũng phụ hoạ vài câu.
Sự u ám trong mấy ngày qua theo cuộc chuyện trò vui vẻ cũng vơi đi đôi phần.
Giữa chừng, một cuộc điện thoạt cắt ngang câu chuyện của Lương Mộ Hi.
Khi nhìn vào màn hình điện thoại, nụ cười vốn đang treo trên mặt chị ta chợt cứng lại rồi từ từ biến mất, nói thẳng vào điện thoại trước mặt tôi: "Tình hình thế nào rồi? Không phải trước đó đã tốt hơn rồi sao..."
Vẻ mặt Lương Mộ Hi có chút lo lắng, một biểu hiện mà hiếm khi chị để lộ ra.
Chị ta và Hứa Nhân Ninh đều là dạng người điềm tĩnh, Hứa Nhân Ninh tự tin mà mạnh mẽ, cảm giác mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của chị ấy; còn Lương Mộ Hi thì lại mỉm cười với mọi chuyện, bất kể chuyện gì xảy ra, ngay cả trời có sập xuống thì vẫn có thể mỉm cười đối mặt, rất lão luyện.
Lúc này tôi lại thấy rõ sự lo lắng của chị ta.
Đợi Lương Mộ Hi cúp điện thoại, tôi lên tiếng trước: "Nếu chị có chuyện gấp thì đi nhanh đi, không cần lo cho em."
Chị ta mỉm cười